Mánh Khóe

em trọ nhà người ở xóm sau
đi, về em đã bước hơi mau
bởi vì em phải đi ngang ngõ
nhà của ta, nên ngại đụng đầu

ta thấy em thường thiếu tự nhiên
(thật ra như vậy càng có duyên)
ta ngồi xoay cái lưng ra cửa
như thể vô tình, để em yên

thú thật ta không khờ vậy đâu
làm sao lơ ánh mắt dao cau
làm sao để lạc con ruồi đậu
trên trái cười nghiêm, thắm ngọt màu

trước mặt ta ngồi : tấm gương soi
long lanh phản chiếu nét mi dài
vành môi khẽ nuốt gì không biết...?
em nghĩ những gì, đỏ lỗ tai ?

ta thấy rõ ràng, hết cả em
nhịp chân hồi hộp... nhấp nhô thêm
guốc son, bâu áo, lai quần...giận
nhịp máu lo hờn rối trái tim

ta thấy rõ ràng, hết cả ta
từng chùm mụn mới nở trên da
từng chùm thơ trổ chưa thơm đủ
đã vội gởi về em thiết tha


Tác Giả giữ bản quyền