Ba Năm Thơ Ấu Cùng Làng

 

 

1. Xế Trưa

 

xế trưa ngồi giữa ngõ tre

im nghe tiếng gió vo ve nhánh cành

nắng đè oằn đám xanh

âm thanh tre trở mình thành nghiến răng

 

dụi mắt, không gặp cục gằn

sao cơn buồn ngủ nghe nằng nặng mi

lim dim chưa gặp mộng

tiếng con đội-mũ rủ đi Đùng

 

dẫm lên bờ ruộng nhà Trung

ới anh Lữ đi cùng cho vui

trên thân phất phới quần đùi

may ô ba lỗ lùi xùi mồ hôi

 

vừa đi vừa nhảy một hồi

đứa nào chơi bỏ cái dùiđây

gìn vàng giữ ngọc hai tay

bước quanh một chặp gió bay, lặn rồi

 

một phần nhờ bạn chìa-vôi

bắn hai phát trật tỉnh người hẳn ra

 

 

2. Bãi Tha Ma

 

giữa làng xanh bãi tha ma

một con đường đất chạy qua sát rìa

ngày ngày núp bóng mộ bia

thả ra mấy cục xác lìa khỏi thân

 

đôi khi trâu bước đến gần

nhẩn nha gặm cỏ chẳng ngần ngại chi

ngó quanh trời đất vân vi

gió lồng lộng thổi ngồi nghĩ hoang

 

ca dao một bụng đàng hoàng

ê a toàn thứ sổ sàng tỉnh khô

chùi tay lên cỏ nấm mồ

đứng lên hoảng hốt con vụt bay

 

những ngày tây nện gót giày

ngồi nín nhờ gió thổi bay hương đời

Tây rút khoan khoái thảnh thơi

trên trời dưới đất giữa người

 

 

3. Cái Lờ Đồng Xanh

              

trời mưa rả rích cả ngày

đồng lớn bộn hổm rày đó thôi

nhà Trung nhắc nhở nhà Bồi (1)

tôi nghe để bụng chờ thời làm theo

 

về, len lén khều bụng heo

con nhà Đó chạy vèo qua sông

đi vòng rìa chợ Miếu Bông

mua được một cái lờ, trông ngon lành

 

gió vi vu đám lúa xanh

nghe như lời hát dỗ dành thiết tha

tôi nghe trong bụng nở hoa

niềm vui chen đến chan hòa tứ chi

 

nước sâu Bến Lội, không đi

lên đò chị Bảy tức thì về luôn

giấu lờ vào một góc vườn

kề rêu thâm sẫm bức tườngvôi

 

nhìn ngang ngó dọc một hồi

yên tâm biết bố đang ngồi làm thơ

mạnh chân đẩy cửa bước vào

giả vờ lấy vở ngồi gào liền hơi:

 

un một... quart bốn... dix mười...

soldat lính tráng, mỉm cười sourire

dòm chừng chạng vạng, ra bìa

ruộng xanh ếch nhái ngoài kia mặn nồng

 

xách lờ giả bộ đi-đồng

men theo bờ ruộng vạch dòng nước thông

đặt lờ sát đất, khít hông

bức cỏ dậy lại như không

 

sớm mai sẹ ra đi

giở lờ... con cá-rô vi vảy xừng

không quen nắm, bị vùng

gai vi đâm nhói tưởng chừng lủng tay

 

cơn đau như thể gió bay

lòng vui xóa hết mấy giây trời trồng

ngày theo ngày lẻn ra đồng

thả lờ quanh quẩn đường vòng ruộng thơm

 

bữa hên lờ nặng vài con

hôm xui được mấy cọng rong đen

qua một đêm mưa rầm

nằm mừng nước lớn ít chi cũng ...

 

trời ơi sao lạ vậy

cái lờ ai đạp méo ra thế này ?

nan tre mảnh khảnh như dây

bàn tay khéo léo uổng thay cái lờ

 

giận mình che giấu

để ra nông nổi mất lờ, tức không

đứa nào dám giỡn mặt ông

chờ coi sẽ đạp hết không chừa

 

ý hùm gan sứa ti

thôi đành vuốt bụng quên đi cái lờ

nằm buồn một đống ngu ngơ

trăn qua trở lại từ giờ hết chơi

 

năm bảy con đổi đời

nhốt trong chum bể lần hồi chết queo

con nằm xác vướn chân bèo

con lửng nổi như treo nỗi buồn

 

vớt ra, thương thật thương

đem chôn xuống con mương sau

lờ tre ơi hỡi lờ tre

bén duyên chưa mấy đã de âm thầm

 

nặng lưng mang cõng tháng năm

nhiều khi nằm nhớ ruộng đồng quê xưa

nhiều đêm rả rích trời mưa

nhớ lờ như thể mới vừa hôm qua

 

cái lờ bắt đấy nha

không phải cái ông cha thích dùng

nghe âm đừng vội hình dung

tôi không ẩn ý, chung chung chỉ

 

vài giây nghĩ về quê cha

nhớ bốn năm sống sát da ruộng đồng

mươi câu vụn từ trong lòng

nở như bông súng trên dòng đò đưa

 

viết bao nhiêu cũng không vừa

nỗi buồn nỗi nhớ vãi bừa ra đây

mời người đồng cảm nhẹ tay

giở trang kỷ niệm gió bay cuối trời

 

Luân Hoán