tan buổi học
về chưa qua Lê Lợi
trời mưa dông như cầm
chỉnh đổ xuống đưòng
ghé rất vội vào hàng
hiên đóng cửa
đứng vuốt đầu bắt gặp một mùi hương
hình như có tiếng chân sau lưng
cửa
không tò mò cũng liếc
mắt vu vơ
một mái tóc trải thơm vai áo
lụa
đang lắng nghe tiếng động đáng nghi ngờ
mưa càng lúc càng gia
tăng hối hả
ngọn gió cuồng xô xe đạp ngã lăn
quay lưng chắn
ngàn sợi mưa ướt vở
mặt vô tình va vào
cửa chưa quen
chưa kịp thấy đau bất thần cửa hé
đôi mắt nhìn quan ngại
lẫn bao dung
ngượng ngập lách mình vào
lòng trắc ẩn
chợt thấy lâng lâng thanh
thản vô cùng
từ bữa đó mỗi lần qua Lê Lợi
trời không mưa mà cũng
ghé mắt vô
cho đến bữa hẹn nhau cùng đến
lớp
tay trong tay cũng đã
đến bất ngờ
em mười
bốn mới vừa lên đệ
tứ
tôi hơn hai học đệ
nhị đàng hoàng
tưởng đã lớn hóa ra
còn con nít
tình tinh khôi chợt lặng lẽ chia tan
rồi một bữa bất ngờ qua Lê Lợi
trời mưa dông, sao không
ghé vào hiên
sao cứ mãi đạp xe qua xe lại
căn nhà xưa vẫn lặng lẽ, hồn nhiên
tình gió thoảng nào phải đâu hời hợt
mưa hay em thành kim chích
vào tim
có vuốt mặt mưa vẫn trào đáy mắt
và tôi được thành vết sướt tim em ?
Luân Hoán