Bạc tóc

Chiều thứ sáu về sớm hơn thường lệ
em ôm hôn như thuở mới yêu nhau
thua cháy túi riêng cuộc tình đúng lại
giữ cho lòng gắng đứng tiếp hôm sau

trong tha thiết vang lời em kunh ngạc:
ồ cái gì như tóc bạc, đầu anh
chuyện nhỏ mọn sao lòng chùng bỡ ngỡ
dẫu đã từng phung phí tuổi xuân xanh

em năn nỉ ghì vai tìm từng sợi
   nhổ cho xong đừng để mất đẹp trai
tình em thắp sáng theo từng ngọn nhỏ
rụng trong ta xa xót tiếng thở dài

ta nhăn mặt than đau, em ái ngại
bốn mắt nhìn nhau chan chứa suốt lòng nhau
em chợt nói tưởng như thầm an ủi
     ồ chỉ toàn những tóc ngứa , tóc sâu

không đâu em, chúng chính là đá trắng
đang xây dần phần mộ của riêng ta
hoa ngập nước lâu ngày đành phải rã
hồn ngấm sầu lâu quá phải phôi pha 

luật trời đất có sinh có tử
sá chi ta mới chớm trổ sắc gìa
đời sống bám vinh danh gì nuối tiếc
kéo dài chi kiếp bỏ nước không nhà

nhổ sao hết hỡi em yêu ngớ ngẩn
rụng sợi này đến sợi khác thành vôi
mươi năm nữa hay vài giờ sắp tới
sợ chi đâu, ta chuẩn bị xong rồi

tóc chớm bạc nhưng hồn sầu đã bạc
xin nhẹ tay, ta nghe nhói cơn đau



Tác Giả giữ bản quyền