Có buồn có nhớ gì đâu
chỉ vì có cái hương cau thơm lừng...

em đã về đây thăm một bận
tưởng rằng tiếp tục đến mai sau
dè đâu sân gạch và cây mít
không giữ được giùm ta với nhau

đứng dựa gốc cau nhìn mây nổi
nhìn đàn chột dột gío đu đưa
cau đang mùa trổ từng cụm nhỏ
hương mỏng mênh mông trắng gío đùa

tôi chạnh nhớ em ? không chắc lắm
như tuồng lòng có chút nao nao
chiếc răng khễnh ấy sao mà bén
cắn nát lòng tôi tự thuở nào

muốn khóc đấy ư ? sao chẳng khóc
tuyệt vời thay nước mắt con trai
vô hình dung giọt như tim đập
trầm nhẹ, sâu hơn tiếng thở dài

em gã về mô rồi đại lộc
không thèm khăn gói đến Hòa vang
tôi công tử bột làng Liêm Lạc
chẳng nhớ mô nghe, chỉ bàng hoàng.


Tác Giả giữ bản quyền