Coi mắt

hôm nọ đến coi mắt
em trốn biệt nơi đâu
mẹ gọi hoài chẳng dạ
bẻn lẻn cười phiá sau ?

mắt em ta nhìn mãi
nhưng chưa biết ra răng
chắc có dòng suối biếc
lóng lánh những ánh trăng

em trốn lâu, lâu quá
mẹ ta cười : cũng xong...
thật ra cho đủ lễ
để ông bà vui lòng

riêng em chắc vui lắm
còn ta?, hình như không
yêu thì yêu ghê lắm
nhưng ngại ngại cái gông

đã lỡ cho lỡ nốt
đi hỏi đi cưới luôn
mắt em ta đã rõ
quá đẹp nhưng hơi buồn

nhờ buồn cho nên đẹp
bởi đẹp cho nên buồn
nhìn ta, cho ta thấy
bóng thằng tù dễ thương



Tác Giả giữ bản quyền