Ghé thăm ngươi tình cũ


tôi trở về tình cờ không biết trước
chồng của em vừa mới hy sinh
em đã nặng hai tay hai đứa trẻ
đâu đủ giờ sầu cho chóng bạc tóc xanh

tôi muốn ngõ cùng em lời xin lỗi
lời chia buồn, nhưng ngại mất lòng nhau
tôi muốn thở vào môi hai đứa bé
nhưng ngại buồn lòng người quá cố, không nên

mắt em đỏ như cây đèn sáp trắng
tôi không tin em khóc được một mình
lòng tôi mở chia hộ em giọt tủi
xin em cầm đặt nhẹ xuống lư hương

tôi muốn hỏi bây giờ em còn giữ
suốt đời này nghề y tá hay không ?
và băng bó vết thương người có đủ
an ủi mình mang nặng vết thương ?

sao em bảo đời em toàn đau khổ
biết, tránh rồi, mà vẫn gặp, thế thôi
chồng từ trận, người yêu xưa tàn phế
mong cho ai ngày tháng nhẹ ưu sầu

tôi không chống nạng về đây để gõ
lên tim em những kỷ niệm xa vời
cũng không để nhờ em băng bó
nỗi điêu tàn trên thân thể tôi

và chắc chắn không làm sao giải thích
lần ghé thăm của gã thương binh
đã có vợ, có con đầm ấm
em bằng lòng, kỷ niệm khó quên ?

thôi đã trót đến đây rồi, hãy rót
cho lòng nhau chút lệ ấm đi em
bàn chân trái ngày xưa em thường gối
giờ xin đời làm một ngọn huơng

hãy thắp sáng cho com em ngồi học
cho con tôi ngồi tập vẽ bản đồ
đừng có khóc, tôi đi đây, đùng có khóc
nạng gõ sầu lóc cóc đường khuya



Tác Giả giữ bản quyền