Hồi Âm Cho Người Tình Sông Vệ

không chờ đợi nhưng thư em đã đến
không yêu thương nhưng bỗng nhớ nhung
tôi cởi áo, gối đầu nằm đọc
lá thư em thăm hỏi chia buồn

chắc buổi sáng nơi em ngồi có gió
có sương bay lên đôi chữ vô tình
có con bướm ngoài vườn tha gịot nắng
về tổ sầu tìm lại trái tim

tôi gắng tưởng tượng ra tờ giấy trắng
bàn tay xanh suy tính, ngập ngừng
tôi gắng tưởng tượng ra từng ngọn tóc
trên đầu em nghiêng xuống lá thư

và như thế không chừng đâu tôi biết
những lời buồn em bày tỏ cũng nên
và như thế không chừng tôi viết được
bài thơ tình đăng báo tặng em

điều chắc chắn em cũng cần nên biết
tôi bây giờ là kẻ lạc quan
ngày khấp khểnh lang thang nhìn thiên hạ
sống hộ mình, vui biết bao nhiêu

bởi nước mắt không còn để khóc
bởi trái tim đã hết oán thù
bởi tàn tật tôi yêu đời hơn nữa
càng yêu đời, tôi càng nhớ nhung em

và chắc chắn vợ tôi không trách móc
một người chồng lãng mạn, bông lông
đời cũng thế, phải không đời thân mến
lòng của tôi như một cốc rượu hồng

cũng nên nói để em thông cảm
thơ tôi bây giờ là chiếc lá khô
em đừng kiếm trong này kỷ niệm
em đừng hôn lên những chữ bơ phờ

lẽ dĩ nhiên làm sao quên được
những buổi chiều sông Vệ bông lông
những viên kẹo đến tận bờ Ðức Hải
những chiếc hôn gói trong mảnh giấy hồng
thành thật nói rất buồn khi nhận được
thư của em từ sông Vệ gởi ra
tôi đã đốt để ngồi nhìn khói biếc
bay quanh mình thấm thấu vào da

thôi dừng nhé, hỡi người tình sông Vệ
hỡi người tình của giọt thơ ta
em đã sống muôn năm rồi đó
chỉ mình ta sầu một nấm mồ


Tác Giả giữ bản quyền