Khói Cơm Chiều

bếp đã nhúm, gạo đã vo sạch sẽ
tôi dặn lòng thổi yêu dấu vào cơm
tay từng ngón chắt chiu từng ngọn củi
lửa chiều vui, tôi đốt cả căm hờn

này khói biếc, tự do bay đi nhé
tóc tôi dài đâu buộc nổi phiêu du
tình tôi ghé đâu nặng lòng cánh mỏng
xin bay cao thăm thẳm đến nghìn thu

tôi sẽ hát, dù mắt vàng những lệ
tôi sẽ cười dù phổi sắp cạn hơi
khói bát ngát hãy chiều lòng gió đợi
cho tôi theo đến góc bể chân trời

vui như thế, sao chưa ai về đến
cửa trông chờ, tôi mở rộng, van lơn
nắng càng lúc càng vàng trên hiên vắng
ngày từng giây, từng phút ngả sang chiều

cha có mỏi gót đời, con xin cõng
anh rã rời tay xách, em xin mang
hãy vội bước trên lối chiều trải lụa
trên lòng người chờ đợi những hân hoan

hãy vội vã, phải không anh hàng xóm
đã ra đi mà không biết tôi sầu
đã ra đi mà không hề hò hẹn
sẽ quay về, khuya. sớm, liếc trộm nhau

hãy vội vã, hỡi những người yêu dấu
tôi không tin ngựa quỵ vó bên trời
tôi không tin những trái tim tôi thở
đã úa vàng nằm chờ gió thổi rơi

và đoan chắc, hỡi những người yêu dấu
phải về đây cho tôi thấy tôi cười
trong mắt nhớ tôi giăng ngàn bẫy mộng
xin hân hoan nâng gịot lệ vai người

chắc phải có, người về đây so đũa
trên mâm đồng, san sẻ nỗi tình xưa
cha bạc tóc, anh trán nhăn,chìm nổi
cho tôi hùn trời rộng, những hạt mưa

vui đấy chứ, phải không cha yêu dấu
mo cau vàng, con làm quạt, hầu cha
sung sướng lắm, phải không anh thương mến
giậu trưa hồng, phà khói thuốc lên hoa

khói bát ngát, hãy chìu lòng gió đợi
triệu hạt sầu tôi, đã chín như cơm
ngày hết nắng, tôi bao giờ hết đợi
những người về trong một cõi cô đơn ?


Tác Giả giữ bản quyền