Bình Minh Hạnh Phúc

vẫn thường viết vào những ngày ngã bệnh
hay cơn đau là hồn phách nàng thơ ?
hay khổ quá muốn bám vào ngôn ngữ
trôi vu vơ cho đời đỡ bơ phờ

các con biết : ba, hoàng hôn của tuổi
ba nươi lăm năm mang lốt con người
vuốt mặt mũi từng đêm ba đánh đuổi
con ngựa sầu vẫn không chịu quay lui

ba nằm đây, mệm ra nhơm nhớp bụi
áo quần nhàu, hâm hấp những mồ hôi
ánh nắng lọt qua từng khe vách hở
cũng chỉ vàng như da thịt ba thôi

trên bậc cửa các con ngồi vọc cát
bé Hoà bình múc cháo bán cho em
Thạch Bích mếu, Thạch Bích đòi chiếc muỗng
Quốc Bảo gườm :"tao sẽ cốc cho xem..."

các con nói, các con cười, các con khóc
giọng vô tư nghe chua xót vô cùng
ôi các con những mầm xanh của hạt
những vì sao cao nhất giữa không trung

ba muốn gọi các con vào ngắm mãi
khuôn mặt hiền của tuổi thần tiên
rực rỡ quá, những hàm thơm răng sữa
hãy cắn vào ba cho da thịt đã ghiền

cho ba thấy ba vẫn còn trẻ lắm
vẫn còn giàu hạnh phúc và tương lai
càng trôi nổi càng thêm giàu vốn sống
và các con chính là những đường dài

mà chắc chắn rồi đây ba phải vượt
phải đi hoài theo mỗi tuổi các con
đời vẫn đẹp vì các con vẫn lớn
như mặt trời rực rỡ ở phương đông

ba đang bệnh, nhưng không sao đâu, Quốc Bảo
không sao đâu hỡi Thạch Bích, Hòa bình
chưa đủ lớn pha cho ba cốc sữa
nhưng các con là những viên thuốc trường sinh
ba đã uống, và đang cần phải uống
cho chóng lành để hôn hít các con
để hai buổi đánh đu cùng chữ số
bán mệt nhoài mong đổi áo cơm

các con lớn, hãy lớn lên từng bữa
cho má các con cười, trẻ lại vài năm
hỡi các con, hỡi bình minh hạnh phúc
ba nghe người chợt bình phục hôm nay


Tác Giả giữ bản quyền