Trên Vuông Chiếu Ðời Ta

không biết ta buồn hay ta vui
ta què, ta cụt, chớ chưa đui
phổi ta nào phải bầu trời rộng
sao có mây sầu bay ngược xuôi ?
tiết kiệm ngồi không đành tắt điện
trắng đêm muỗi đốt phải rung đùi
phải chi qua khỏi thời kiêng cử
vào ẵm vợ nằm e cũng vui

lạ quá sao trời không nổi gío
tháng ba sao nắng cháy da người
rảnh rang đâu dễ nằm co ngủ
muốn viết bài thơ nhưng cứ lười
lười thấy lười nghe lười nghĩ ngợi
biết đâu khỏi bị thế nhân cười
ba mươi lăm tuổi già như đất
còn kiếp trâu cày đến mấy mươi ?

lạ quá sao ta không chịu chết
trong trăm lần dự trận săn người
còn đây mảnh đạn sau vai trái
trời lạnh, tưởng chừng tay đã xuôi
còn đây tiếng nổ trong tim đập
giấu mặt vào đâu trốn ngậm ngùi ?
than ôi người bạn trời Việt bắc
đã cưỡng bách ta phải giết người

lạ quá sao ta không chịu ngủ
đêm dài, đêm vắng, đêm tối thui
hình như ai gọi ta đầu ngõ
giọng của ma trơi, giọng của hời
thôi được, bạn hiền, bàn chân gỗ
gắng dạo một vòng, ta với ngươi
non sông nào rộng hơn buồn khổ
hạnh phúc nào hơn đếch cần đời

bỗng nhớ cha già trong cửa đợi
mắt vàng theo nắng trải lòng phơi
rùng vai nhốt gió chiều làm bạn
hồn bủa quanh trời nghe lá rơi
cô đơn đầy chén cơm qua bữa
thương nhớ cam lòng nuốt cầm hơi
ba năm không thấy thằng thi sĩ
ngẩng mặt trông nhờ chút mây trôi
bảy năm xa cách thằng tiến sĩ
lòng mở cho tình qua bể khơi
ô hô hai gã con trai đó
sẽ nhuộm đầu ta được mấy đời ?

bỗng nhớ cả trăm thằng bạn cũ
mỗi thằng phiêu bạt mấy mươi nơi
Huy Giang đã hết đau bệnh phổi
và vẫn làm thơ ngợi ca đời ?
Thục Hiền của bạn còn đâu đó
thơ tiễn Hường xưa vẫn sáng ngời
tình phụ xuôi cho mày yêu nước
ngờ đâu kiếp lính chẳng đón mời

còn ngươi, thi sĩ Phan Duy...hỡi
có còn vờ điếc với vờ đui
trăm giây xiềng xích nào dễ trói
máu đỏ xôn xao trái tim người
chỉ tội vợ ngươi sang thuyền khác
sóng đời nổi gió chẳng cho xuôi
chỉ tội con ngươi chưa biết mặt
một tên du tử giữa chợ đời

bỗng nhớ đến tên Hà nguyên Thạch
đi đâu hay đắp chiếu ngủ vùi
lâu nay sao chẳng làm thơ nhỉ
yêu quá cho nên đã đổ lười ?
hay là cơm áo chưa vừa phải
xe ngựa đua tài phải tới lui
(tao nói điều này e không phải
nhưng tin mày không giận, mà cười)

bỗng nhớ Ðynh hoàng Sa thường nói:
ho hen nhiều lúc thế mà vui
ba mươi bảy ký còn đi lính
vẫn sống nhăn răng thế mới cừ !
giờ thì bạn đã đi làm báo
ở thủ đô rồi, thế mới tươi
giờ thì bạn đã quên bè bạn
(bạn bè như thể đám đười ươi)

bỗng muốn học đòi Phan Kim Thịnh
mua văn bán rẻ lại cho đời
không tiền lấy phổi ra làm vốn
mực cạn xin hòa chút mồ hôi
giấy khan xin trải lòng làm giấy
chữ nghĩa đời này được mấy mươi
mai sau thắp nến trong trời tối
trải chiếu hoa nằm đọc sách chơi

bỗng muốn noi gương Lê Vĩnh Thọ
mười năm lưu lạc khắp quê người
gõ đầu bọn trẻ truyền chữ nghĩa
lý tưởng hô hào cho hả hơi
áo cơm đâu dễ chi ràng buộc
tiếng gọi tự do vẫn sáng ngời
chưa chết vẫn còn chưa bỏ cuộc
máu bầm nhưng máu vẫn chưa vơi

bỗng muốn như thằng Vũ Hữu Ðịnh
càng nghèo càng đói càng rong chơi
lang thang với lũ-con-hè-phố
còn có ai hơn ? họa có trời
vá víu lòng sầu thơ với gạo
chẻ tình nhau buộc lại tao nôi
hát ca thay thế lời cầu nguyện
thượng đế quên nhìn lũ bỏ rơi ?

bỗng muốn, bỗng thèm, ôi bỗng muốn...
muôn năm ta làm mãi con người
không hờn, không giận, không buồn chán
sao cố cười mà vẫn chẳng vui ?
thôi thế nguy rồi, ta buồn quá
lạc quan cho mấy cũng kêu trời
sao ta không chết như Sa Mạc  *
khi mới vừa tròn tuổi hai mươi

giờ thôi lỡ hết, thôi lỡ hết
thơ với con ta đã ra đời
thơ với con ta vừa thắm nụ
nỡ nào nhắm mắt với tay xuôi
ôi con ta đó, ba giọt nước
ba chiếc sao treo giữa đỉnh trời
ta phải sống đây, ta phải sống
hoan hô đời sống các bạn ơi
hoan hô như thể Hồ Thành Ðức
năm ngoái gặp ta đã rỉ hơi :
" hai ta một tuổi canh thìn đấy
sang năm giàu có đã đến thời "

thật đúng y bon, chàng họa sĩ
ta đang giàu có tiếng kêu trời
thuốc không được hút, rượu không được uống
người yêu nhiều chỉ để ngắm thôi
thôi nhé, thôi đành yên phận vậy
nằm buồn vơ vẩn viết bậy chơi
tình dài giấy đắt in chi thấu
viết để mà chơi, viết đốt chơi
mai sau ta trở thành thi bá
dẫu chết, hậu sinh cũng bắt ngồi
nhớ để cho ta vuông chiếu rộng
ta mời bè bạn của ta luôn


Tác Giả giữ bản quyền