mấy thời lững thững theo xuân


Hội An, 1945

áo cổ bẻ, quần giây treo
chân đeo kiền bạc, cổ đeo bùa vàng
gỡ tay chị, chạy làng quàng
chân phải, chân trái hai bàn vấp nhau
chống tay, chùi cát lên đầu
đau ngờ tóc sữa xanh màu đến nay
Cẩm Phô trộn nắng vào mây
gió mùa xuân lót gót giày tháng năm


Tiên Phước, 1949

chiều ba mươi, núi dặn rừng
cành oằn lá ướt, tạm ngừng trổ hoa
gió giăng hơi đá thướt tha
nhốt Tiên Châu giữa mượt mà mây rơi
vò đầu gối, ngó khơi khơi
mùa xuân sắp bước tới nơi mất rồi
từng giây, đất tiếp giáp trời
mẹ chưa về tới đứng , ngồi ngó quanh


Hòa Ða, 1953

sáng ra thấy mẹ mỉm cười
thấy cha hút thuốc rung đùi ngâm thơ
thấy xôi bánh ấm bàn thờ
thấy con se sẻ bất ngờ vô hiên
thấy tôi coi bộ có duyên
giày quai rọ, bê rê nghiêng tóc bồng
cả làng Liêm Lạc sạch bong
nắng tơ gió lụa lòng vòng ngọn tre


Ðà Nẵng, 1960

chiều chiều luồn chợ Vườn Hoa
trôi theo Ðồng Khánh bám tà áo bay
mắt hồng liệng cái ngoắt tay
dắt qua Ðộc Lập dựa cây đèn đường
chập chùng xuân ảnh vải hương
ngó ai lòng cũng yêu thương tức thì
giả vờ châm thuốc nhâm nhi
nuốt thầm vóc đứng, dáng đi quanh mình


Thủ Ðức, 1967

đánh giày, chùi súng xong xuôi
trải bao thuốc lá lên đùi làm thơ
nắng xuân chín ửng ngọn cờ
vớt theo tình mộng vu vơ bên trời
nhớ em, quả thật nhớ rồi
nhớ thêm đôi mắt chịu chơi Biên Hoà
chẻ lòng trộn nét chữ hoa
đọc thầm cho cả bao la thấm đều


Quảng Ngãi, 1969

rút quân từ ngọn đồi Mười
về ngang Thi Phổ, đất cười chào xuân
mới hay giọt máu thơm lừng
phổ lên cỏ lá trùng trùng âm giai
anh thần chết lộn, chạy dài
vấp ngang tảng đá ngã nhoài tịnh tâm
bàn chân ai rụng dưới hầm
cúi đầu thấy lệ anh đồng minh rơi


Sài Gòn, 1985

sáng ra 1B Duy Tân
chiều về Lê Lợi phơi chân, uống trà
chưa đi xa, đã nhớ nhà
thả tình vào ướp xóm hoa qua ngày
ngó con đường, ngó hàng cây
buồn không khắc nổi dấu tay để đời
ghé lăng Ông, ngó qua thôi
hồi chuông mùng một bỏ tôi lâu rồi


Montréal, 1966

chống cằm đối mặt tivi
bám giọng ca sĩ lần đi về làng
chậu hoa ngủ gục giữa bàn
trắng dòng tuyết vụn lạc đàn vô hiên
tiếng chuông điện thoại vô duyên
lao lên xe chạy đảo điên với trời
Ngạc(*) nằm im, hơi níu hơi
mùa xuân ghé cõng anh hồi cố hương

(*Nhà văn Nguyễn đông Ngạc)


Ðà Nẵng, 20.. (?)

xác nằm thơm cổ quan tài
mặc hồn thả bộ gặp ai cũng chào
nơi này quả đẹp làm sao
đất mát, trời ấm nuôi thơ thành người
và tôi nghiêm chỉnh gặp tôi
gặp luôn em giữa đọt cười chớm xanh
câu thơ một đời để dành
mở ra, giản dị, loanh quanh thế này

luân hoán


Tác Giả giữ bản quyền