Thơ cho buổi chiều 03,03.70.


có gì lạ đâu, em vừa đến thăm
cũng giản dị như bao nhiêu người khác
lúc mở cửa, tôi dặn mỉnh bính thảng
sao buồn vui cứ thổi gío trong lòng

nước đã rót, dám mong em thành thật
trà chẳng nồng nhưng ai rót tình chung
lệ chẳng chảy nhưng lòng buồn, đã vậy
xin được mời em ghé môi hôn

nắng chợt mỏi cánh vàng ngoài hiên vắng
tôi cũng vừa qùi nép cửa tình ai
trên trời rộng bao nhiêu dòng mây trắng
trong lòng tôi đã giăng chật thơ sầu

em gắng kể đời hồng nhan trôi nổi
trong đớn đau nào tôi đã vờ quên
tôi cũng gắng ba hoa cười bình thản
cho buổi chiều này trẻ lại mười năm

em gắng kể cho áo sầu trắng mãi
cho cô đơn vẫn đầy mắt đa tình
cho vụng dại của anh chàng thi sĩ
chưa mượm thơ để kín đáo tỏ tình

em gắng kể cho tóc dài từng sợi
nuôi trên đầu em ngàn triệu nụ hôn
lòng ai đã thèm làm con chí mén
lội thênh thang trên những đỉnh tóc Hồng

em gắng kể cho ai kia say khướt
trong lời sầu như giọt lệ kiều nương
ai chợt nhớ ai vẫn thường dạo phố
cùng một người em gái nhỏ dễ thương

và ai đó đã vụng về che đăy
bảo chỉ thương đứa em đó vô cùng
em gắng kể cho một người nào đó
biết chuyện vui của một gã thất tình

vẫn thường ghé nhà em ngày nghỉ học
nói rất nhiều nhưng toàn chuyện vu vơ
em gắng kể cho nước trà đang uống
có hương thơm như ướp búp tay xanh
có chua xót như nỗi đau vừa dậy
trong lòng ai vừa trẻ lại mười năm

em gắng kể cho buồn che nỗi thẹn
đời không vui nhưng vừa đoạn tang chồng
chẳng hy vọng lót lòng nhau giải lụa
nhưng tiếc chi không phung phí đời nhau

thôi em đến thăm tôi, ừ hẳn thế
hay chính tôi vừa mới đến thăm tôi
hay chính tôi vừa đến thăm chàng thi sĩ
suốt đời vui vì những chuyện thất tình

em hãy nhận nơi đây lời xin lỗi
lời cảm ơn, vì như vậy đó em
tôi còn lãi được bài thơ này nữa
mà đến bao giờ em mới được xem ?

ôi khi tiễn em về cùng bổn phận
làm mẹ hiền, làm góa phụ muôm năm
tôi thấy rõ được tôi, thằng khốn nạn
đã yêu thương để toan tính kiếm lời

em hãy nhớ đừng bao giờ kể lại
với con em những đau đớn của mình
vì ba nó không bị ai mưu sát
ngoài một người đã thành thật yêu em
đã cầu nguyện cho đời em cô độc
đã điên cuồng ao ước thế cho nên...

xin bình thản bước qua lòng cửa vắng
bước qua dần từng ngõ ngách trái tim
khi quay lại ghế ngồi, tôi thừa biết
sẽ làm buồn làm khổ những vần thơ
khi quay lại ghế ngồi tôi thừa biết
đường chỉ môi em còn quấn chặt đời tôi

đã cố gắng để giữ thầm tiếng gọi
đã nhủ mình, thôi như vậy cũng hay
không giọt lệ nào buồn hơn im lặng
và bài thơ không thể hay hơn

chiều ơi chiều bao la thêm chút nữa
ta vừa cho ngươi trẻ lại mười năm



Tác Giả giữ bản quyền