Thơ làm lúc lười biếng
Cuối ngày:
chạng vạng đùn ô cửa
mắt kính bén hương đêm
gấp sách trực nhớ lại
hình như đang vắng em
vườn ngoài phong lá rụng
bậc đèn lòng chênh vênh
vuốt đầu rụng tóc bạc
thăm thẳm tiếng sấm rền
Ngắm đá
đá sống đời của đá
cây sống đời của cây
riêng tôi thích sống ké
vào cả vũ trụ này
Soi gương
lòng trẻ như ca dao
hồn đẹp như vần thơ
xác thân teo dần lại
như giọt bụi giang hồ
Nghe
qùi gối bên luống hoa
lắng nghe cây thở ra
sự thật cây không thở
chỉ tại lòng xót xa
Nhớ
đọc thơ cụ Phan Khôi
trực nhớ ông bình vôi
nhớ gốc đa nắng đợi
tiếng cu gáy bên trời
Biết
giữa Phật và ma
giữa chánh và tà
tâm tôi ngã mãi
về phía tà ma
Lỗi thời
ngồi nghe con tán gái
định truyền cho mấy chiêu
kịp thời hiểu nghệ thuật
của con hơn ta nhiều
độc ẩm
rượu ngon thiếu đám bạn gìa
uống càng thấm cái thiết tha nhớ đời
rượu ngon thiếu đám bạn chơi
càng uống càng thấy cái đời rộng ra
rượu ngon uống một mình ta
mới nghe thấu hết tiếng khà tuyệt chiêu
Nghỉ phép
nằm sấp mõi, đến nằm nghiêng
nghe trong chăn nệm đảo điên tiếng buồn
mơ mộng mệt, đến nằm suông
nghe từng mạch sống cuống cuồng trôi ra
làm thơ chán, đến thở ra
nghe trong trời đất cái ta bồng bềnh
Tác Giả giữ bản quyền