Ta phỏng vấn ta

từ trong cái lỗ nẻ nào ?
trồi ra lạng quạng được bao lâu rồi ?
còn ham sống tiếp nữa thôi ?

có chi gởi lại cho đời làm tin ?

vào năm đại kiết canh thìn/trời triệu ta đến thiên đình rỉ tai/chú mày tính thích lai rai/cõi trần đang mở dài dài tiệc hoa/nếu ưng,xuống đó khề khà một trăm năm để tinh hoa trổ đều/ nghe xong, ta dông một lèo/ đụng đất mới biết quên đeo bản đồ/còn đang bấm độn,bất ngờ/ sơn thần,thổ địa vái
chào,trình ra:/ ở Hội An có một bà/ ăn chay cầu tự đã ba năm rồi.../chẳng cần suy nghĩ lôi thôi/ ta chui vào bụng bà ngồi tỉnh bơ/ ngộ thay có ả tiên khờ/ cũng chui vào đó đợi giờ khai hoa/ tính ta hơi ngán đàn bà/ nên nhường ra trước, gọi là chị luôn/ nửa năm bò lật trên giường/ nhờ đái nhờ ỉa bình thường lớn mau/ chị ta, tính trước suy sau/sợ đời hành hạ chuồn mau về
trời/còn ta bẩm tính chịu chơi/ trơ thân ra nhận ngón đời thăng hoa/ từ bầm dập đến tróc da/ thế nhưng vẫn muốn la cà sống lâu/ có chi đâu gởi mai sau/ họa hoằn sót cái nọc sầu ngo ngeo...

nghe đồn ngươi rất lè phè
nằm ngồi đi đứng cặp kè với thơ
lâu ngày lâm bệnh ngẩn ngơ
làm thơ đổi cái dật dờ đó chăng ?

cái ta có thể thưa rằng :/ ham chơi lười biếng, nói năng vụng về/ tĩnh khô mà gỉa như mê/ phơi thân che bóng đi về phất phơ/làm thơ là để phỉnh phờ/cái phần đã chết mà ngờ sống luôn/ làm thơ nhiều lúc như tuồng/ đi quanh một chặp giải buồn vậy thôi/ tình theo chữ thở trăm lời/ hồn theo tình mở một trời nguyệt hoa / làm thơ là để lân la/ chui từ cái nhớ chui qua cái buồn/làm thơ là để bình thường/ cái ta cứ thích đứng đường ngó em/làm thơ là để lênh đênh/ trên giòng rảnh rỗi chợt quên mất mình/ làm thơ là để làm thinh/im nghe ta tự tỏ tình với ta/ làm thơ là để dần dà/ trở thành ông thánh hóa ra ông khùng/làm thơ là sống ung dung/ để cho óc khỏi lùng bùng nôỉ điên/làm thơ là có đủ quyền/ ba hoa tưởng tượng đã ghiền mới thôi/với ta, thơ như bầu hơi/của hai lá phổi lôi thôi thở hoài/ ngày nào thơ chẳng lai rai/kể như ngày đó coi mòi muốn đau/

nhà ngươi ngó ngoáy khá lâu
nghĩ gì thế giới muôn màu thơ văn ?

thưa, ta táy máy lăng nhăng/ dám đâu bàn đến thơ văn của đời/ lơ mơ nhớ/ có một thời/ đất xưa nước cũ sáng ngời tài danh/cồi cổ thụ, mầm non xanh/ tự do bén rễ vươn cành trổ hoa/ một trời lộng lẫy thi ca/ ngát hương Bùi Giáng, Nguyên Sa, Dinh Hùng...văn Võ Phiến, Nguyễn văn Xuân...thấm
vào máu đã ,tưởng chừng muốn rên/bởi ta nhớ ít hơn quên/nên không bợ hết ngàn tên anh tài/ dễ gì vác nổi trên vai/ văn chương nghệ thuật dông dài miền nam/ điếc không sợ súng nói càn/ nghe đâu bỏ đó, đừng dòm ngó ta/bóng người ngã lộn bóng ma/mồ hôi nước mắt máu hòa từng trang/ lửa hừng hực cháy từng hàng/chán chường sống sượng tàng tàng phân vân/hơi thời đại,bụi phong trần/ chân dung, tâm cảnh chợt gần chợt xa/ bây giờ ta đã hóa ma/ tuy còn đi đứng ba hoa thế này/ba năm bỏ nước qua đây/ngồi đếm bồ chữ chưa đầy vỏ nghêu/ lấy gì nói phét nói leo/chút tài vặt nổi bọt bèo mặt sông. 
 

ngươi cư mang lắm chuyện lòng
sãn hứng hãy kể vòng vòng nghe đi

chuyện lòng là cái chuyện chi ? nghe thì ngồi đó sao đi vòng vòng/có trăm vạn thứ chuyện lòng/chuyện chi đủ gợi hứng vòng vòng đây/chuyện tình, ờ thứ này hay/cho dù lải nhải suốt ngày chả sao/chuyện tình là chuyện tào lao/chuyện tình là chuyện thanh cao nhất đời/nhập đề tuy có lôi thôi/nhưng nội dung hứa hẹn dồi dào luôn/cái ta hồi biết soi gương/đã dòm thấy mặt
nhiều đường đào hoa/nhớ năm hết tuổi mười ba/cái lòng đã muốn lân la cái tình/đêm đêm thích ngủ một mình/trùm chăn mà tưởng tượng hình bóng ai/ mỗi ngày một thấy bãnh trai/lòng phơi phới ngát hương lài hương cau/một cô ươm triệu hạt sầu/một cô góp lệ làm giàu cho thơ/ một cô thu vén dại
khờ/một cô cù rũ phất phơ giang hồ/ một cô tiếp gót một cô../tính ra lố nhố cả lô hoa hồng/ lòng ta lúc bổng lúc trầm/lúc êm ái,lúc bềnh bồng sóng chao/em tàn theo giấc chiêm bao/ em tan theo ngọn mưa rào trên vai/cái gì đọng mãi không phai/trong tim bầm dập đã ngoài bốn mươi/có em chắc chắn mỉm cười/có em chắc sẽ ngậm ngùi thở ra/nếu tình cờ đọc lướt qua/ hãy nhắm mắt thử nhớ ra những gì/ hình như có tiếng thầm thì/yêu em.. yêu thật lạ kỳ yêu em.../vẫn còn nhớ đủ họ tên/nhưng xin được giữ kín em trong lòng/chuyện lòng phải vậy hay không/kể hoài,kể mãi kể không đến cùng/lòng thòng là bởi nhớ nhung/nhớ nhung là bởi vô cùng lang bang...

nếu ngươi được làm ngọc hoàng
thì ngươi dự định sẽ làm những chi ?

làm chi, chắc chẳng làm chi/làm dân nhậu với ngủ khì mà thôi/

trước sau ngươi cũng xong đời
có cần trăn trối ít lời trước không ?

chết là sẽ giải quyết xong /cái đời nhí nhố đèo bòng này chưa ? hay là hồn vẫn cù cưa/thì ta chẳng chịu như người xưa đâu/bởi thơ đâu có bạc đầu/lòng ta cũng chẳng bạc màu thời gian/ngàn năm vẫn sống đàng hoàng xin đừng ví dụ cái màn đó cha/buồn thì viết toạt nó ra/khổ thì chửi đổng con bà đời lên/vì không tính chuyện chuồn êm/nên không chuẩn bị lời trăn trối gì/mừng ta mặt sắt da chì/trả lời bay bướm lâm li thế này/đúng là
ta vái ta đây/cảm ơn đời chẳng la rầy chi ta/mỗi chùm thơ mỗi chùm hoa/trông đi ngẫm lại vẫn ta bụi đời/cảm ơn người cảm ơn đời/cảm ơn chữ nghĩa mỉm cười bao dung/chưa điên nhưng có hơi khùng/hỡi tên luân hoán vô cùng lố lăng.


Tác Giả giữ bản quyền