Trái tim hành quân

chẳng lẽ trích một đoạn thơ Trần Dần
hay một đoạn thơ Phùng Quán
để trà lời đứa em trai
từ xa gởi về thăm hỏi cuộc đời của anh nó
tôi gắng làm một bài thơ
như gắng đi một đoạn đường khó
ôi bài thơ sẽ muôn đời
sáng như sao bắc đẩu
ôi bài thơ sẽ muôn đời
mầu nhiệm như thánh ca

em hỡi em
anh bây giờ là tên lính mù
trong trận chiến tối
phải dùng lệ mình và máu thân yêu
để nhìn mặt người
phân chia thù bạn
để bắn thật tình
để giết tự nhiên
ôi bàn tay anh xác xơ tủi nhục
khẽ vuốt mặt mày
(ngại sẽ ăn năn)
tuổi trẻ anh bây giờ là đó
đời sống anh bây giờ là đó
ai cũng có quyền xài phí tự do
hình như anh cười dửng dưng chịu đựng
em nhận ra chưa, anh yêu mến của em

anh bây giờ là tên lính mù
chỉ huy một trung đội điếc
với chiếc còi trên môi
và hàng trăm câu chửi tục
anh ném vào lính của anh
niềm âu lo thương mến
biết chúng đã nghe được gì
ôi một trung đội điếc
lựu đạn nổ chẳng bằng tiếng gà gáy
lựu đạn nổ chẳng bằng dạ dày cháy lời thèm khát
chúng tiến
chúng tiến đến mục tiêu
anh dũng
chẳng phải một người bỏ mạng
cả bọn anh rồi sẽ hy sinh
ôi mục tiêu
mày là cái gì hỡi ?
có phải là miếng ăn
có phải là lá cờ tự do nào treo đó ?
anh đã biết nó là gì
em hỡi em, làm sao anh nói
anh chỉ là tên lính mù
chỉ huy một trung đội điếc
dù còn đủ tâm hồn
anh cũng sẽ đốt nhà
cũng sẽ bắn trâu bò, bắn gà vịt
không hổ ngươi
như lính của anh
phải sống
phải ăn
phải tàn bạo nữa
đó là điều cần trong cuộc hành quân
đừng băn khoăn chi, hỡi em thương mến
Anh chẳng có thì giờ để nói cùng em
đời chiến binh ở ngoài mặt trận
họ sống, họ yêu, họ ao ước thế nào
bởi chính anh đã thành viên sỏi
nằm thật âm thầm bên núi sông xanh
ai biết ai thương ai còn nghĩ tới
chúng tôi nào cần, nào dám cần ai
tâm hồn vàng hoe lá cờ đầu gío
sống chết là gì, hỡi các anh em

anh bây giờ là tên lính mù
của tiểu đoàn 1/4
thuộc sư đoàn 2 bộ binh
chỉ biết ăn ngủ và hành quân
bài thơ này viết ra như một sự tình cờ
anh gởi Hân,
người em trai xa xứ
hãy cầm lấy nỗi tình anh.


Tác Giả giữ bản quyền