Thơ tặng ông Châu, bạn tôi

xưa ông ngụ đất Quảng nam
phù trầm sương khói hai bàn chân ma
chừ ông ở Canada
phất phơ bụi nám màu da phai dần
nếu như ông chưa di dân
không chừng có được mộ phần đã lâu
khỏi cần vừa sống vừa đau
tội hai lá phổi thay nhau than phiền
trái tim bồ tát vẫn ghiền
hương hoa thí chủ thuyền quyên bốn mùa
cái khôn, ông chẳng có thừa
cái ngu, ông có thua ai bao giờ
thức làm thơ, ngù làm thơ
mỗi vuông da thịt mỗi xơ xác đời
ham đi, ham mộng, ham chơi
ông xưa nay vốn thảnh thơi hơn người
ngắm ông, tôi chợt thấy tôi
thì ra nhân dạng muỗi ruồi giống nhau
chúng ta đi bằng cái đầu
nói bằng cái nhớ, cái sầu trong veo
hồn ông được đóng đinh treo ?
hẳn tôi có được chút leo lét nồng ?



Tác Giả giữ bản quyền