Vết thương


uống nước lã mà say, say như chết
chết mà cười mà hát, hát tự nhiên
đời đẹp vậy sao vội vàng chấm hết
cái trò ta, trò của một tên điên

em không hỏi vì sao ta bỏ cuộc
giữa chợ đời không bán nốt lương tâm
phổi chưa rách vẫn còn quyền quẫy lật
chữ thánh hiền không lẽ cũng mang gông ?

em không hỏi vì sao ta bất lực
ngồi bó đầu chờ đợi áo cơm em
giận cha mẹ ngày xưa cho đi học
dại làm thầy, bán chữ nghĩa, cho nên ...

em không hỏi vì sao em không hỏi
can đảm, âm thầm, anh dũng, hy sinh
càng vùng vẫy ta càng thêm bất lực
dao ai kê sau cổ, chợt rùng mình

em không hỏi vì sao em không hỏi
ta còn không một trái tim yêu
rượu đã hết xin cho ta giọt lệ
giọt mồ hôi, em đổ sáng sang chiều

em không hỏi vì sao em yêu dấu
cứ nuôi ta thằng mất dạy vô lương
cứ yêu ta như nụ tình em vẫn nờ
đoá hoa hồng trong cùng tận vết thương



Tác Giả giữ bản quyền