HAI CHỊ EM

 

Nhất Linh



         Bà xă Vực có hai cô gái đầu ḷng: B́m và Lạch. B́m hơn Lạch hai tuổi, nhưng trông già hơn nhiều: người nàng béo chắc, chân tay to, mắt nhỏ và hơi toét. Hai mí mắt hùm hụp, đôi má bánh đúc và cặp môi dầy làm cho nét mặt B́m có vẻ nặng nề, đần độn. B́m suốt ngày làm lụng vất vả, thức khuya dậy sớm, ăn uống kham khổ nhưng cứ một ngày một béo đen ra. B́m không hay nói, không căi lại ai bao giờ, lúc nào cũng ĺ ĺ, vui buồn không lộ ra nét mặt. Bà Xă rất yêu B́m, và tuy B́m mới hai mươi tuổi bà đă cho là con ế chồng, ngày đêm lấy làm buồn và thương con. Bà tự an ủi rằng con ḿnh tuy xấu, nhưng được cái tính nết tốt, đứng đắn và chăm chỉ công ăn việc làm.

         Cùng xóm có ông lư Thịnh, nhà giầu, cầy cấy trên hai mươi mẫu. Ông Lư, bà Lư hiếm hoi chỉ có một người con trai, năm ấy mười ba tuổi. Bà xă Vực biết rằng ông Lư cần người làm nên rất hy vọng B́m được về làm dâu nhà ấy. Bà Lư cũng đă để mắt tới B́m và ḍ tính nết B́m rất cẩn thận; chỉ có một con nên bà thận trọng trong việc kén chọn nàng dâu. Có người chê B́m chậm chạp. Bà đáp:

         - Chậm nhưng mà chắc chắn. Tướng người như thế được việc.

Trong lúc nói câu ấy, bất giác bà nghĩ đến mấy con trâu ở chuồng nhà bà.
 

         Hôm mới sang hỏi, bà Xă xin khất để c̣n ḍ ư con. Thật ra bà không cần hỏi, v́ bà biết chắc rằng thế nào B́m cũng bằng ḷng. B́m nghe người ta nói chuyện nên biết tin. Nàng không hề nghĩ đến người chồng mới mười ba tuổi của nàng; cậu bé con ấy không kể đến. Việc chính là việc nàng về làm dâu nhà bà Lư. Làm dâu một nhà giàu ấy, B́m cho là rất hân hạnh.

         Hôm đón dâu v́ một việc hiểu lầm suưt xảy ra sự lôi thôi. Sau khi mặc cả hai, ba phen, bà Xă yên trí rằng nhà trai sẽ nộp cưới đủ tám chục bạc. Nhà trai lại tưởng bà Xă bằng ḷng sáu chục. Trước mặt hai họ đông đủ, ông Xă phàn nàn về việc đó và xin hoăn ngày cho dâu về. Sau một hồi bàn tán thương lượng, ông Xă bằng ḷng vậy v́ nhà trai có hứa sau sẽ nộp đủ số bạc.

         - Xin ông bà nghĩ t́nh cho trẻ, cho chúng thành vợ thành chồng là điều cần nhất. Đợi măi mới chọn được ngày tốt, để xin đón dâu. Sau sẽ xin chu tất.

         Vợ chồng ông Xă biết trước rằng con đi th́ tiền không về nữa, và tự cho là mắc lừa. Bà Xă thương con, sợ hỏng việc nên đành chịu mất số hai chục bạc. Bà bảo thầm chồng:

         - Thôi thầy nó ạ. Già néo đứt dây.

         V́ thế dây không đứt. Chỉ đứt những dây chăng ngang trên đường làng từ nhà ông Xă đến nhà ông Lư để mở lối cho B́m về nhà chồng, cho B́m lấy một cậu bé mười ba tuổi sau khi đă bán thân bằng một số tiền sáu chục bạc.

         Bà Xă chỉ cốt lo xong việc cho con gái lớn; đối với Lạch, biết rằng không sao răn bảo được, bà đă coi như một đứa con bỏ đi. B́m đứng đắn bao nhiêu th́ Lạch lẳng lơ bấy nhiêu. Lạch không biết nghe lời ai cả. Lạch như con chim vành khuyên đẹp mă, nhảy nhót luôn chân, ai trông cũng muốn yêu. Hai con mắt nàng trông ai cũng h́nh như đưa t́nh và đôi môi nàng nói với ai cũng như trao đổi những lời ân ái. Lạch hát rất hay; những đêm thu trăng sáng, không nơi nào là không có tiếng nàng. Nàng đứng lẩn trong bóng cây, những quăng đường vắng, hát ghẹo trai làng đi qua, rồi cười khúc khích, lấy làm sung sướng. Nàng không có tính nết đứng đắn, nên gặp người đàn ông nào nàng cũng coi thường. Thấy chị sắp lấy Ngẩu, con ông Lư, nàng ôm bụng cười lăn. Có lần gặp Ngẩu, Lạch ẩn vào một bụi cây, đợi Ngẩu đi quá gọi:

        - Em Ngẩu ơi, vào đây chị bảo tí ti.

         Rồi nàng kéo cậu bé vào, lấy hai tay xoa đầu một lúc, lại thả cho đi. Không phải nàng biết nghĩ cho việc lấy chồng như vậy là vô lư; nàng vốn có bản tính ngang tàng nên thấy việc ấy buồn cười quá, như nàng, nàng không sao kham nổi. Bà Xă vẫn bảo:

         - Con này ngày sau chỉ đi làm đĩ... Chị mày c̣n cho tao được mấy chục bạc, chứ mày rồi th́ tao mất nhờ lại mang tiếng xấu lây.

         Cách đó ít lâu, Lạch theo một phường hát chèo đi lang thang hết làng này đến làng khác. Kiếm không đủ tiền, Lạch bỏ nghề hát chèo. Nhờ có nhan sắc và giọng hát hay, Lạch trở nên một danh ca của một xóm b́nh khang gần Hải Pḥng.

         Trong lúc đó, B́m vẫn sống yên lặng ở nhà ông Lư. Nàng giữ đủ bổn phận một cô nàng dâu, nghĩa là suốt ngày làm vất vả để hầu hạ nhà chồng.
         Bốn giờ sáng, B́m đă dậy để băm bèo, đun cám cho lợn ăn và thổi cơm cho những người đi làm. Rồi cả ngày trông nom những việc trong nhà, hầu hạ cơm nước bố chồng, hầu chồng và các em gái bé. Những khi nhà có việc, ngày giỗ ngày tết, một ḿnh nàng, con dâu trưởng, phải cáng đáng mọi việc; đầu tóc đầy tro bụi, mặt mày nhem nhuốc, ḿnh mặc chiếc áo vá và chiếc váy đụp không bao giờ giặt, B́m hết ngồi trước bếp lửa nóng vần cơm, lại chạy bưng các món ăn hầu những bô lăo đến uống rượu, mắt đỏ gay. Quanh năm suốt tháng, công việc của nàng không bao giờ thay đổi. Nàng không bao giờ được nghỉ ngơi và cũng không bao giờ cần phải nghỉ.

         Sau ngày cưới mấy tháng, nửa v́ Ngẩu đă quen B́m không sợ hăi như trước, nửa v́ bố mẹ chồng bắt buộc nên hai vợ chồng đă ngủ chung một buồng. Nhưng B́m làm việc suốt ngày mệt mỏi, vào đến giường chưa đặt ḿnh đă ngáy; Ngẩu sợ lạnh ngủ rúc vào nách vợ để t́m hơi nóng như một đứa bé nằm trong ḷng mẹ.

         Một lần trên quăng đường vắng, B́m gặp một người đàn ông. Nàng không hối hận, nàng chỉ sợ thôi, và khi về đến nhà thấy sự nguy hiểm đă qua, chắc rằng không ai hay, và nếu có con cũng là con của Ngẩu, nên B́m coi như là một việc thường đă xảy ra. Nàng không hề áy náy trong lương tâm. Như một con gà trống thiến, như một con lợn không tư tưởng lẫn lộn trong nơi bẩn thỉu mà vẫn béo tốt, B́m một ngày một béo hơn, mắt B́m một ngày một toét thêm ra

         Ông Lư có nuôi trong nhà một ông đồ để dạy dăm ba đứa trẻ trong làng học chữ nho. Ngẩu cũng có học, học để biết dăm ba chữ xem nổi văn tự và gia phả. Nhiều khi trong lúc vợ Ngẩu đứng cho lợn ăn, mặt mũi chân tay bẩn thỉu không kém ǵ những con lợn trong chuồng, mà đời nàng với đời những con lợn kia biết đằng nào có giá hơn, đáng sống hơn, th́ trên nhà tiếng Ngẩu ê a như tiếng ở thời cổ đưa lại:

         - Đại học chi đạo... đại học chi đạo, đại học chi đạo, a... Tại minh minh đức, tại tân dân, đại học chi đạo ư a... tại tân dân... âm a...

         Rồi Ngẩu vừa đọc vừa dịch ra tiếng An Nam:

         - Đại học chi đạo ư... a... tại tân dân... ở mới dân, tại tân dân,... ở mới dân.

        B́m không c̣n nghĩ ǵ tới người em gái đốn mạt đă bỏ nhà đi. Có ai nhắc tới th́ nàng thầm mắng em:

         - Con đĩ!

         Nàng coi như là không có người em ấy nữa. Lạch không những chỉ làm nghề ả đào. Khách làng chơi đêm nào cũng rủ nàng đến các tiệm khiêu vũ; ít lâu nhờ có bạn trai dạy nhảy nàng bỏ nghề cũ làm một vũ nữ cho một tiệm nhảy ở Hải Pḥng. Đêm đến, trong lúc B́m ở nhà quê nằm ngáy bên cạnh một đứa bé bẩn thỉu, ḿnh đắp một mảnh chiếu rách, th́ dưới ánh đèn xanh đỏ, Lạch tươi đẹp như bông hoa, ôm một chị em bạn cùng nghề nhảy lượn theo điệu đàn du dương, đợi khách chơi đêm. Quặt tay ra sau vai, Lạch vừa nhảy vừa đùa, nhí nhảnh. Thỉnh thoảng thích chí, nàng ngả nghiêng đầu theo dịp đàn, chân đạp mạnh xuống nền gạch, rồi ôm bạn quay ṿng mấy lượt. Nàng cất tiếng hát theo bài đàn, rồi bất giác nhớ lại những đêm trăng ở nhà quê, nhớ lại những bụi tre khóm ổi, cảnh cũ của đời ngây thơ nay đă xa lắc; nàng cảm động se sẽ ngâm:

         Khi đi trúc chửa mọc măng,
         Khi về trúc đă cao bằng ngọn tre.


         Một ngày kia t́nh cờ có người nhân t́nh đưa nàng đi chơi ôtô về qua làng; Lạch xin phép bạn về thăm nhà và dặn bạn khi quay về đón ở quán nước đầu xóm. Bà Xă thấy con về, ôm mặt khóc:

         - Sao mày không chết đường chết chợ ở đâu cho rảnh, c̣n bén mảng về đây làm ǵ cho tao thêm nhục.

          Thấy Lạch, bà lại nghĩ đến B́m và tự an ủi rằng hỏng em, nhưng được chị. Lạch nói:

         - Con xin phép u sang thăm chị con và anh con... xem đă nhớn được tí nào chưa. Anh ǵ nhỉ, u nhỉ?

         Lạch cất tiếng cười rồi nói tiếp:

         - à, con nhớ ra rồi... Anh Ngẩu, Ngẩu!

         Bà Xă vội can:

         - Thôi, mày đừng sang đấy bêu xấu tao, bêu xấu chị mày.

         Lạch không nghe lời mẹ. Lúc sang tới nhà ông Lư, B́m đang ngồi bắt chấy cho mẹ chồng cạnh đống rơm. Lạch vén áo, ngồi trên bức tường thấp bao bọc khu vườn cảnh. Dưới ánh nắng, chiếc áo lụa màu vàng và chiếc quần cẩm nhung của nàng bóng loáng. Mùi nước hoa bay thoảng.
B́m hỏi gọn một câu lănh đạm:

         - Cô về chơi.

         B́m ngượng quá, cúi mặt, bới tóc mẹ chồng một lúc rồi rứt trứng chấy đưa lên miệng cắn:

 

         - Gớm! Đầu bu lắm chấy quá.

         Ngẩu đương ngồi ở trước hiên nghêu ngao đọc "đạo thánh hiền là rộng,... đạo thánh hiền là rộng", thấy người lạ mặc áo đẹp, vội chạy ra, rồi sợ hăi đứng ở xa, bên cạnh một đàn lợn con thả rong vừa mút ngón tay, vừa trố mắt nh́n. Lạch trông thấy Ngẩu, mỉm cười, nhắm một bên mắt lại, nháy mắt chế giễu quen như độ c̣n ở nhà. Nàng toan cất tiếng cười, nhưng phải cố giữ lại. Lâu không thấy bà Lư và chị mời vào trong nhà, Lạch đứng lên cáo từ.
          B́m đưa mắt nh́n theo dáng đi ơng ẹo của Lạch, bĩu môi. Nàng hết sức ngượng mặt với mẹ chồng v́ có người em làm đĩ. May quá, lúc đó nàng bắt được con chấy to, liền đặt vào ḷng bàn tay mẹ chồng, nói để che ngượng:

         - Bu nà! Con chấy kềnh đó nà.

*

         Bạn tôi kể xong câu chuyện, kết luận:

         - Lẽ cố nhiên là B́m được trọng vọng và Lạch bị khinh rẻ. Nhưng đời một người bán thân bằng số tiền mấy chục bạc để về làm nô lệ một đứa bé hỉ mũi chưa sạch, đời một người vẫn được tiếng là con hiền, dâu thảo, đứng đắn, nết na, cái đời lương thiện ấy khốn nạn quá, bẩn thỉu quá đến nỗi tôi lưỡng lự không biết có thể đặt lên trên đời Lạch, một con đĩ, được không? Đời Lạch tuy xấu xa nhưng c̣n là đời một người, và Lạch tuy làm đĩ, nhưng c̣n biết ḿnh làm đĩ, không u ĺ như một con trâu người ta trả tiền lôi đi v́ nó được việc. B́m khinh Lạch, nhưng thật ra B́m không có quyền ví ḿnh với Lạch, một người đă có hơn nàng cái giá trị làm một người.

         - Nhưng đó là chuyện thật?

         - Không hẳn là chuyện thật. Song như Lạch rất ít mà như B́m, ở xă hội quê ta thiếu ǵ. Tôi kể anh nghe câu chuyện này v́ tôi vừa thấy một cậu bé toét mắt, trọc đầu, ước độ mười tuổi mà có vợ hơn ba năm, và mới đây vào tiệm khiêu vũ ở Hải Pḥng tôi đă được thấy một cô cắt cỏ lẳng lơ ôm một bạn gái nhảy lượn dưới ánh đèn như hai con thiêu thân. Cô cắt cỏ - tôi tạm gọi là cô Lạch - có hai con mắt đẹp nhưng nhiễm đầy vẻ buồn ảo năo h́nh như đương nhớ tới quê hương, mong mỏi một cảnh đời khác mà không sao được. Tôi tưởng nghe thấy tiếng cô ta bảo tôi, đau đớn tuyệt vọng:

         - Em thế này để khỏi phải sống như chị em!

Nhất Linh

(Tối Tăm – nxb Đời Nay, 1936)