Cổ Ngư
bluebar.gif (870 bytes)
M.

Leurs reins féconds sont pleins d'étincelles magiques,
Et les parcelles d'or, ainsi qu'un sable fin,
Etoilent vaguement leurs prunelles mystiques...
Charles Baudelaire  


Tôi mở hộp quà. Bắt gặp đôi mắt. Rực xanh trong bóng tối nhìn tôi lo lắng. Thăm dò bằng những dấu chấm hỏi. Xin đừng e ngại. Tôi mỉm cười làm quen. Ðã bắt đầu yêu những hòn bi ve. Tia nhìn xanh diụ dần, thoáng yểu điệu. Tôi thầm cảm ơn người tặng quà. Cảm ơn đôi mắt và những ngày lễ cuối năm. Mùi lá thông vưà rụng trên sàn gỗ, mùi củi cháy lép bép trong lò sưởi, mùi giấy gói mới mở. Mùi cuả rừng. Thơm ngọt, hăng nồng. Ấm.

Ngày thứ hai cuả năm, em chuồi vào cạnh tôi trong chăn ấm, lần đầu tiên kể từ sau hôm quen biết. Những cọ quẹt mơn man nổi gai ốc. Thân thể trần truồng hứng trọn cảm giác mượt mịn cuả nhung. Gấm và lông tơ muông thú. Lưỡi em nhỏ hồng ướt nhám liếm láp da thịt căng cương chiụ trận. Từng đàn kiến rần rần bò từ tứ phiá ứ dồn vào tâm điểm. Nặng oằn. Cong dướn. Bục. Bùng vỡ.

Em không muốn tôi yêu ai ngoài em. Em giết sạch những con cá vàng đỏ vẫn thường tung tăng bơi lội trong hồ. Em căm ghét Lou khi nó cuống quýt quật đồm độp đuôi vào chân tôi ngoài cổng ngõ. Em toạc áo xẻ da mấy người bạn gái cuả tôi bằng những đòn thù đòn ghen ác hiểm. Móng nhọn cào rướm máu. Sắc. Sâu. Mưng mủ độc. Người bạn gái tuôn nước mắt, nhất định không thèm quay trở lại. Tôi vả thẳng vào mặt em với sức nặng khối tự ái cuả gã đàn ông. 

Em bỏ ăn. Một chén sưã nhỏ cũng không. Tuyệt thực. Em kiêu kỳ và thơ dại quá để có thể hiểu được những phức tạp phiền toái cuả thế giới này. Còn tôi, kẻ lõi đời, lại thường quên mình vốn có lòng độ lượng. Hôm nay, tôi cúi xuống ân cần. Em nghiêng đầu bất động. Tôi nói lời ủi an diụ ngọt. Im lặng. Tôi nói lời ăn năn thống hối. Im lặng. Tôi nói lời hưá hẹn viển vông. Im lặng. Tôi hết lời để nói, cũng đành im lặng. Và quay về phòng mình, khép cưả.

Em gọi tôi, giọng khao khao ốm mệt. Những ngọn lưả hồng trong lò sưởi cố lách tách búng tay phù phép, nhưng không xoá nổi cái lạnh cuả tháng hai khắc nghiệt. Muà đông dãy chết, vẫn cố sức quăng dài ngọn đuôi nhọn phồng nọc độc. Em trúng thương, đói, lạnh, kiệt sức rã rượi gọi tôi. Nhưng quay lưng lại mà gọi tôi. Em muốn tôi hiểu, có thể, em sẽ chết. Rằng tôi sẽ đời kiếp bị giam cầm trong hoả ngục vì tội ác này. Và ở đó, như con chuột nhỏ, gặm nhấm niềm ăn năn. Tôi bức xúc, lấy dao sắc gọt gỗ củi thành cọc, gọt cọc thành đuã, gọt đuã thành tăm, gọt tăm vào ngón tay. Tưá máu. 

Em muốn làm lành. Em dướn cong người miết xuống tôi mảng sườn mịn. Tôi ôm gọn lấy em. Gầy và mảnh như một bộ xương cá. Tôi vuốt xuôi phần lông mềm. Em rên khẽ. Tôi nhìn em ngưả cổ ngả đầu mắt nhắm miệng hé mở lộ răng trắng nhỏ. Em hài lòng. Tôi thoả mãn khi thấy em ưng thuận. Tôi biết em vẫn cần tôi. Vẫn yêu tôi. Thèm tôi.

Tôi thử mời em vào ngủ cùng một phòng, chung một giường. Nhưng em từ chối. Em quý tự do cuả mình hơn lời dụ dỗ kèo nài cuả tôi. Ðành vậy! Mỗi tối, em rời tôi để về ngủ yên trong chiếc giường nhỏ có thắt nơ hồng trải chăn lông ngỗng xanh ngọc. Giưã đêm, đôi khi tôi trăn trở, xoay vòng trên mặt nệm lạnh. Trống trải. Còn em thanh thản cuộn mình trong màu ngọc, yên tĩnh với cõi riêng, huyền bí. 

Tôi biết em đang rình mò. Tôi biết em đang chiêm ngưỡng từng bắp thịt, từng động tác, từng chuyển dời cuả tôi. Em thu người trong bóng tối mong đợi. Kiên nhẫn chờ tôi đến. Ðêm đồng loã. Tôi bị động. Ði, đứng, chạy, nhảy, nhưng tôi vẫn không thoát khỏi vùng ảnh hưởng tầm nhìn cuả em. Bị hút vào từ trường, thành con rối duyên dáng cử động với mục đích duy nhất: quyến rũ em, kẻ theo dõi. Mắt em rực ánh thèm khát, còn tôi, con chuột nhỏ ngu ngơ loanh quanh trong cơn đồng thiếp giữa trận thôi miên. Tôi muốn chối từ, lại dùng dằng nhập cuộc, và biết trước sau gì cũng sẽ ngã lòng lăn dài ra dưới những ve vuốt nhung mượt cuả em.

Muà xuân. Thiên nhiên nở phồng náo động. Phấn hoa bay loà trong gió. Chim rủ nhau về gọi tình ngoài ngõ. Hân hoan. Em bồn chồn, mắt long lanh mời mọc, thân mềm rồng rắn uốn lượn, nghiêng ngả với nắng say. Em quấn thắt tôi đấy, rồi thả buông tôi đấy, để thẫn thờ dõi theo bóng mây ngoài cưả sổ. Như ngóng trông ai, sẽ đến từ bên kia ngọn đồi, sau lưng ngày xuân, cuối đường hạnh phúc. Em để mặc tôi với muà vui hồng hào, đắm mình trong cõi huyễn mộng tím ngắt, và ngủ quên lại đó, mắt lấp lánh lân tinh yêu quái . Trợn mở, xanh sao. 

Em bỏ tôi đi đã ba ngày. Không nguyên do. Tôi lộn ra lộn vào, lo lắng, cuồng rồ, cứ hỏi mãi vì sao, vì sao? Ban đêm, tôi mơ thấy em trở về, hoá thân thành M.M. tóc vàng nhuộm, ngực đầy, môi đỏ. Tôi giao hoan cùng M.M. và nghe tiếng em rên khẽ trong cổ họng. Tàn cuộc vui, M.M. cắn vào gan bàn tay tôi, nhay nhè nhẹ như em đã từng. Và bỏ tôi đi, như em đã từng. Ban ngày, tôi lang thang trên những con đường quanh nhà, đồi rừng lân cận tìm kiếm em. Lou đuôi rũ, tai cụp loăng quăng bên phải bên trái phiá trước phiá sau. Những con thỏ nâu động chạy. Những con sẻ nhỏ vụt bay. Nhưng em, mất dấu. Tôi hỏi Lou: mình về hay nên tiếp tục? Lou nhìn tôi, kiên nhẫn đợi câu trả lời. Trong mắt Lou, lúc nào cũng là sự chiụ đựng, không như mắt em, kiêu căng thách đố. Mắt Lou thật thà màu đất. Còn mắt em trai lơ biêng biếc. Dối gian và phản bội.

Tôi thầm thì xin lỗi. Và muốn biến thành chiếc dùi cứng nhọn đâm sâu vào đồng tử em nở toác trong bóng tối.

Cổ Ngư
PARIS LA DEFENSE 05.2000


Tác Giả giữ bản quyền