t́nh cha

Lư Lc Long

 

 

 

 

 

 

Hầu như, trong chúng ta, mỗi người đều lưu giữ trong tim h́nh ảnh người cha. Nhân dịp, Father's Day sắp đến, mời bạn cùng tôi làm một cuộc phiên lưu trong thế giới t́nh thương và h́nh ảnh của người cha.


Một chút lịch sử về Father's Day (tạm dịch: Ngày Từ Phụ)


Ở Mỹ, ngày Từ Phụ, ngày Chủ Nhật thứ ba của tháng Sáu (3rd Sunday in June). Năm nay, ngày lễ này sẽ là ngày Chủ Nhật 18-06-2006. Mục đích của ngày lễ là để cho con cái tỏ ḷng biết ơn và vinh danh người cha. Ngày lễ bắt đầu với ư kiến của của một phụ nữ Mỹ, tên Sonora Smart Dodd, sinh trưởng ở Spokane, tiểu bang Washington muốn ghi nhớ và vinh danh công ơn của cha . Và v́ cha của Dodd sanh vào tháng Sáu, nên Dodd đă tổ chức ngày lễ Từ Phụ đầu tiên của nước Mỹ ở Spokane, Washington vào ngày 19, tháng 6, năm 1910. Đến năm 1924, th́ Tổng Thống Calvin Coolidge đă chính thức hóa ngày Chủ Nhật thứ ba của tháng Sáu, mỗi năm, là ngày Từ Phụ cho nước Mỹ . Theo truyền thống của ngày lễ Từ Phụ th́ mang hoa hồng đỏ cho người cha c̣n sống, và hoa hồng trắng nếu người cha đă mất.

Như chúng ta biết, trong cuộc sống của con người th́ "t́nh thương" rất là cần thiết, như chất đốt cần thiết để giữ ngọn lửa cháy, như gạch, ngói và các vật liệu xây dựng cần thiết để xây một ngôi nhà đẹp. Đời sống của một con người tương tự như vậy, không thể thiếu t́nh thương. Một người, có được t́nh thương càng nhiều th́ cuộc sống càng dễ dàng và hạnh phúc hơn. Khi nói đến chữ “t́nh thương” th́ không có thứ t́nh cảm nào có thể sánh bằng t́nh thương của cha mẹ. Đó là một thứ t́nh yêu thiêng liêng, cao cả, mênh mông sâu xa như biển cả. Một thứ t́nh thương không có đối tượng để so sánh, cũng chẳng bút mực, ngôn từ nào có thể diễn tả trọn vẹn, chỉ có thể tạm ví như ngọn núi Thái hay như nước trong nguồn chảy ra.

"Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra".

 
Núi có thể lở ṃn, nguồn nước có thể cạn. Nhưng nguồn t́nh thương của cha mẹ th́ không bao giờ cạn, t́nh cha nghĩa mẹ không vơi đầy thay đổi với thời gian. T́nh thương của cha mẹ đă trở thành suối nguồn bất tận, tích tụ, vun bón từ bao đời và đă thấm sâu vào máu xương, gan thịt của con người. Như nước luôn chảy xuôi ḍng, như mưa luôn rơi từ trên cao, dù con có ngoảnh mặt hay hân hoan đón nhận th́ t́nh thương của cha mẹ lúc nào cũng sẳn sàng bên cạnh,. Cha mẹ luôn âm thầm chở che, d́u dắt và dơi theo từng bước chân bé bỏng của con đang chập chững bước vào đời và ngay cả lúc con đă trưởng thành. T́nh cha, t́nh mẹ sẽ măi măi là một bản t́nh ca bất diệt của loài người.
T́nh cha và t́nh mẹ có khác nhau không? Câu trả lời đúng nhất có lẽ là t́nh cha và t́nh mẹ vừa giống nhau và vừa khác nhau . Giống nhau v́ đều là t́nh thương, đều xuất phát từ một thể, từ cùng một điểm hay vị trí của bậc sanh thành và con cái là kết quả của t́nh yêu, là "máu huyết" của cả hai. Điểm khác nhau là sự biểu hiện, sự cảm nhận của t́nh cha và t́nh mẹ qua hai khía cạnh của cuộc đời. Nói một cách khác, là cha và mẹ là hai thực thể khác biệt, có hai vai tṛ tương đối khác biệt trong cuộc sống của gia đ́nh, dẫn đến sự biểu hiện t́nh thương của cha mẹ khác nhau, sự cảm nhận của con cái về t́nh cha và t́nh mẹ cũng khác nhau .

Nói đến t́nh mẹ, th́ dường như ai cũng dễ dàng cảm nhận được. Bởi t́nh mẹ, một t́nh thương ngọt ngào, gần gũi và thân quen với chúng ta. Mẹ, bằng cử chỉ âu yếm, vỗ về, nâng niu, bảo bọc với những ngôn từ nhẹ nhàng, tŕu mến v.v… luôn đem đến cho con một cảm giác êm mát, dịu hiền. Mẹ, lúc nào cũng quấn quưt bên con, luôn chia xẻ với con những vui buồn, được mất, những nỗi niềm tâm sự nhỏ to,đáp ứng hầu hết những yêu cầu và ước muốn của con.
T́nh mẹ là thế, c̣n t́nh cha th́ sao?

Cha không thể hiện bằng t́nh thương ngọt ngào như chuối ba hương, như xôi nếp một, như đường mía lau giống mẹ. T́nh cha vừa thâm trầm, lắng đọng vừa nghiêm khắc giá băng, nhưng cũng rất dạt dào, dịu ngọt nếu con biết tận hưởng được tấm ḷng cha . T́nh cha không những lai láng dịu mềm như ḍng nước mà nó c̣n ấm áp, đượm nồng như vầng thái dương. Cha uy nghi, sừng sững như núi Thái, chịu đựng và che chắn băo giông cho con được yên b́nh dưới bầu trời quang đăng. Cha âm thầm, lặng lẽ như chiếc bóng theo sát cuộc đời con và che chở con bằng cả cuộc đời cha . Đúng vậy, t́nh cha là như thế đó, thâm trầm và sâu thẳm. Nếu chúng ta không có cái nh́n tinh tế và cảm nhận sâu sắc th́ khó thấy được hết tấm ḷng của cha:

Con đúng sai cha chẳng hề để dạ
Vui hay buồn cha giữ lại trong tim
Như núi cao trong giông băo im ĺm
Như đáy biển từ muôn đời yên lặng
T́nh của cha thẩm sâu và bí ẩn
Bên cạnh con từ thuở mới lọt ḷng
Ngoài giá băng nhưng trong rất ấm nồng
Từng bước nhỏ vào đời cha, sẽ thấy .

Nếu chúng ta để ư , th́ trong kho tàng văn chương của nhân loại, có rất nhiều áng thơ văn ca ngợi và vinh danh người mẹ với đầy đủ chi tiết h́nh ảnh, ngôn từ đẹp đẽ nhất, thiêng liêng nhất. Nhưng bên cạnh đó, h́nh ảnh người cha lại mờ ảo, nhạt nḥa, khiến cho một số người quan tâm phải thắc mắc là tại sao như vậy?

Nếu ta thử trầm ḿnh vào thế giới của cha, th́ sẽ khám phá ra một kỳ quan tuyệt hảo nhất là trái tim thương yêu vô bờ bến của cha, một t́nh thương dạt dào bát ngát như biển trời, chẳng khác nào t́nh thương của mẹ. Nhưng t́nh cha ít khi biểu lộ rơ ràng ra bên ngoài, mà thường th́ chỉ biểu hiện trong âm thầm lặng lẽ. Chính sự âm thầm lặng lẽ của cha, đôi khi làm cho các con vô t́nh lăng quên, sự hiện diện của cha trong cuộc đời ḿnh. Cũng v́ thế, mà h́nh tượng người cha hiền kính yêu của chúng ta, bị lu mờ bên ánh hào quang rực rỡ của mẹ, trong hầu hết các áng văn thơ.

Ngày xưa, dưới thời Nho giáo, cha được gọi là nghiêm đường, nên thường phải mang bộ mặt lạnh lùng như của một ông quan. Xă hội hôm nay, văn minh hơn, trí thức hơn, trong cuộc sống, cha một nghề, con một nghề, ai lo phần nấy, rốt cuộc th́ t́nh thương cha con cũng trở nên lợt lạt. Sự quấn quưt, gần gũi giữa cha con chỉ thể hiện khi con c̣n nhỏ. Qua bậc tiểu học, con bắt đầu lớn, bắt đầu chọn bạn là lúc bắt đầu xa cha. Từ đó, hầu như cha chỉ c̣n đóng vai : nguồn cung cấp tiền bạc cho con ăn học, nguồn kinh nghiệm khôn dại, những lời chỉ bảo khuyên răn. Tất cả đều là lư trí lạnh lùng.

Cuộc sống bắt buộc, cha phải hướng mắt, nh́n ra ngoài đời, lăn lộn và tranh đấu với đời. Mẹ th́ nh́n vào trong nhà, nh́n mảnh vườn, cái bếp và các con . Cha lặng lẽ đi làm kiếm tiền, con đâu có biết, bao nhiêu gian lao cực nhọc, lo toan đối phó, làm mệt mỏi thể lực và trí óc cha. Về đến nhà cha cần sự yên nghỉ, nhiều khi lại mang bực bội, phiền muộn từ ngoài xă hội về theo. Con phải len lén bỏ ra sau nhà, im lặng, càng xa càng tốt, gần như muốn xóa bỏ cái hiện hữu của ḿnh trong mắt cha. Sự cách xa giữa cha con thường bắt đầu nhẹ nhàng như vậy. Và sự xa cách này càng xa hơn, v́ bên cạnh mẹ, con thấy êm đềm hơn. Ai làm ra tiền, con không cần biết, muốn một viên kẹo, muốn một cái bánh ... là chỉ cần thỏ thẻ với mẹ. Mua cây viết mới, sắm đôi dép mới... đều do mẹ đóng vai bà tiên. Tội cho người cha, bên cạnh người mẹ, bà tiên hiền, cha thành người dữ; bà tiên càng hiền, h́nh ảnh của cha càng trở thành dữ hơn nữa . Thật là bất công cho h́nh ảnh người cha, bên cạnh h́nh ảnh của người mẹ, trong mắt người con. Cha thương con và đâu có muốn như vậy. Nhưng cuộc sống thực tế phân công, mỗi người, mỗi việc. Mẹ như nhánh thấp, cành gần, để trái non xúm xít bu quanh. Cha như thân cây vững chắc, bám rễ thật chặt, hút nhựa nuôi lá, nuôi hoa, nuôi trái. Từng cành lớn từ thân cây, đâm ngang, vươn cao che mưa che nắng. Mẹ là t́nh cảm, cha là lư trí, mẹ lạc ḷng, cha phải giữ kỷ cương. Mẹ chín bỏ làm mười, cha phải cầm cân nảy mực. V́ vậy, lúc nhỏ th́ con có thể gần gũi với cha. Nhưng từng bước, trên con đường đi vào trưởng thành, từ con khoảng trên mười hai tuổi, th́ do vai tṛ của người cha trong gia đ́nh : nghiêm khắc, cứng rắn ... để dạy dỗ con, phải được áp dụng . Con lại càng ngại cha hơn, xa cha hơn và càng gần gũi với mẹ hơn. Có thể nói, là con chỉ có thể hiểu được cha và thương cha nhất, khi chính bản thân người con, đang trải qua đoạn đường làm cha. Nhưng đôi khi th́ đă quá trễ. Cha đă không c̣n bên cạnh nữa.
H́nh ảnh của một người cha trong mắt của con thay đổi tùy theo giai đoạn trưởng thành có lẽ đúng như một tác giả khuyết danh đă viết bằng tiếng Anh (1). Tạm dịch như ở dưới:
Cha Tôi,

Lúc tôi:

4 tuổi : Cha tôi là người làm được tất cả mọi việc.

5 tuổi : Cha tôi là người biết rất nhiều việc .

6 tuổi : Cha tôi biết nhiều hơn cha của bạn .

 8 tuổi : Cha tôi không nhất thiết biết hết mọi việc .

10 tuổi : Thời tuổi thơ của cha tôi. Chắc chắn mọi việc khác với hiện tại .

12 tuổi : Cha tôi già rồi . Ông không biết và không nhớ ǵ về tuổi thơ của ông đâu.

14 tuổi : Cha tôi là ông già xưa. Bạn đừng có để ư đến ông .

21 tuổi : Cha tôi? Ông không hiểu và theo kịp chuyện của thế hệ trẻ đâu .

25 tuổi : Cha tôi chắc biết chuyện này v́ ông đă từng trải qua rồi .

30 tuổi: Nên hỏi ư kiến của cha tôi. Ông có kinh nghiệm sống.
35 tuổi : Tôi phải hỏi ư kiến của cha tôi trước khi quyết định chuyện này.

40 tuổi : Tôi tự hỏi. Nếu là cha, th́ cha sẽ quyết định làm việc này ra sao? Quyết định của ông luôn đúng, hợp t́nh, hợp lư.

50 tuổi : Phải chi cha tôi c̣n sống để tôi có thể bàn chuyện này với ông. Thiệt là đáng tiếc, tôi đă bỏ lỡ cơ hội để học những hiểu biết và kinh nghiệm quí giá từ ông .

Nói về hậu quả của sự thiếu vắng cha. Trong dân gian, có những câu ca dao:

"Con có cha như nhà có nóc,
Con không cha như ṇng nọc đứt đuôi. "
Hay
"C̣n cha gót đỏ như son
Một mai cha chết, gót con đen ś".


Qua những câu ca dao trên, chúng ta có thể thấy được trách nhiệm và vị trí của người cha đóng vai tṛ rất quan trọng với cuộc đời của người con. Nếu mẹ dạy con t́nh thương yêu và ḷng nhẫn nại, th́ cha dạy con ḷng cao thượng bao dung, un đúc trong con ḷng trung kiên và ư chí bất khuất. Người con sẽ thành công dễdàng hơn nếu được thừa hưởng đầy đủ và hài ḥa giữa t́nh cha và t́nh mẹ. Thiếu một trong hai yếu tố này th́ người con đă mất đi phân nửa cuộc đời. Là con người, th́ ai cũng có cha mẹ. Nói một cách khác, th́ bất cứ ai cũng là con . Và có thể nói nửa phần đời của con là do cha ban tặng. V́ vậy, dù có xuôi ngược trên vạn nẻo đường đời, mong rằng các người con đừng bao giờ lăng quên một điều : Cuộc sống của ta có được hôm nay là do sự gầy dựng, đắp xây và đánh đổi bằng cả cuộc đời hy sinh thầm lặng của cha. Từng nhịp thở, từng bước chân ta luôn có sự hiện diện của cha trong đó.

Xin gởi một bông hồng đến những người cha trong ngày Lễ Từ Phụ .

Lư Lạc Long

*Chú thích:


(1) My Father,
when I was:
Four years old: My daddy can do anything.
Five years old: My daddy knows a whole lot.
Six years old: My dad is smarter than your dad.
Eight years old: My dad doesn't know exactly everything.
Ten years old: In the olden days, when my dad grew up, things were sure different.
Twelve years old: Oh, well, naturally, Dad doesn't know anything about that. He is too old to remember his childhood.
Fourteen years old: Don't pay any attention to my dad. He is so old-fashioned.
Twenty-one years old: Him? My Lord, he's hopelessly out of date.
Twenty-five years old: Dad knows about it, but then he should, because he has been around so long.
Thirty years old: Maybe we should ask Dad what he thinks. After all, he's had a lot of experience.
Thirty-five years old: I'm not doing a single thing until I talk to Dad.
Forty years old: I wonder how Dad would have handled it. He was so wise.
Fifty years old: I'd give anything if Dad were here now so I could talk this over with him. Too bad I didn't appreciate how smart he was. I could have learned a lot from him.
Writer: Unknown