48
Bài Thơ
TRẦN
DZẠ LỮ
Trần
Dzạ Lữ
MẮT LƯỚI
Đi đâu rồi chẳng thoát
Khỏi cái lưới tình em
Ít quên mà nhiều nhớ
Hình bóng người trong tim…
Có phải anh nợ em
Đã từ muôn kiếp trước?
Có lìa xa một bước
Cũng quay quắt trong hồn!
Hết sáng đến chiều hôm
Cứ thương con mắt ấy
Mắt như ai thắp đèn
Lung linh buồn đến vậy ?
Đi đâu rồi cũng thấy
Màu tím của lan rừng
Bên hồ đời lồng
lộng
Khi gọi em là cưng!
Đi đâu cũng rất cần
Một trái tim độ lượng
Anh-sông hồ khắp chốn
Đâu thấy ai bằng em ?
Nên chi khi mắc lưới
Anh không hề ăn năn
Lưới cũng là võng mới
Mình ru tình trăm năm…
Sàigòn
tháng 4 năm 2012
MÃ
PHU
Em đi đâu, còn
lại con đường
Dấu ngựa
về lòng anh thổ mộ?
Chiều xang
nắng bên Thủ Dầu Một
Đăm
đăm hoài con mắt người thương…
Như Mã phu anh dong
nỗi buồn
Qua thị trấn
bằng lời kinh nhớ
Tháng này vẫn còn
hương sen đó
Anh về rồi
,em có chờ không ?
Làm mã phu chở
một tâm hồn
Đường
thiên lý mình em đó nhỏ
Gió thổi bao
lần rồi em hở
Chiếc
gương tình có lệch tri âm?
Em đi đâu
lạnh một màu trăng
Đêm ngơ
ngẩn bóng bằng lăng tím
Thơ đã
dậy một trời xao xuyến
Ai hẹn lòng
buộc chỉ trăm năm?
Em đi đâu
để lại âm thầm
Anh lấy bóng mình
ra đối ẩm
Ngọn thu phong bên
trời vọng động
Mấy mùa rồi
khao khát tình nhân…
THU
VÀNG PHỐ CỔ
Một chút gì - Một nửa quê
Nửa phồn hoa với ngựa xe
đi về
Hội An ơi, tôi sẽ về
Hôn lên phiến-đá-câu-thề ngày
xưa
Thu vàng ơi, thu qua chưa
Mà sao chiếc lá rơi vừa
vặn đau..
LIẾC
Liếc nhau một chút rồi thôi
Vậy mà, mây trắng không rời trời xanh!
Môi cười nhỏ giọt trâm anh
Lần theo nhan sắc-người quanh quẩn
người…
Liếc nhau một chút trong đời
Mà sao con mắt trông vời trăm năm?
Em về lưng lửng hương trầm
Con đường kỷ niệm tần ngần trông theo!
Liếc nhau một chút trong chiều
Bao nhiêu sóng nhớ làm xiêu lòng này
Liếc nhau dẫu dưới mưa bay
Cũng ưa đắm đuối những giây phút tình…
HÁT
DẠO BÊN TRỜI
Ôm nửa vầng trăng lạnh
ta về bên trời cao
hát điên đời hiu quạnh
chống gậy nhìn mưa mau
Tuổi nay gần tam thập
sống lẻ như đá mòn
bằng hữu mù tăm tắp
tình nhân như dao đâm
Mấy năm rồi không gặp
hồn nứt nỗi âm thầm
nhất túy buồn thêm đậm
ca ngâm vời cỏ cây
Cùng chỉ màu khói sương
ngẫm nghĩ hoài hương đỏ
mắt mờ đường chiêm bao
ngắt một cành hoa nhỏ
nhớ thu biếc hôm nào
hồn ta chao chớn gió
nay biết về nơi đâu?
*1973
KHI ANH HÔN EM
Tặng 2 L
Khi anh đắm đuối hôn em
Chúa ơi! Ai đó cũng thèm…như
anh!
Cỏ cây
đờ đẫn quanh mình
Gió xiêu vẹo gió,
nắng đinh ninh vàng…
Hoa ghen dưới nguyệt mơ
màng
Giòng sông ngừng chảy, núi bàng
hòang quên !
Khi anh đắm đuối hôn em
Dưới chân đất cũng
rất mềm thiết tha…
Nụ hôn tuyệt đối hôm qua
Trăm năm hồ dễ phôi pha
tình nồng ?
Khi anh đắm đuối hôn
gần
Trái tim thơm thảo cũng
lần lượt vui
Nẻo xa hạnh phúc về
đời
Hôn nhau những nụ tuyệt
vời nghe em…
(SàiGòn
tháng 3 năm 2011 )
KHÔNG
BAO GIỜ
Tặng
Một người…
Không bao giờ anh đánh cắp
hạnh phúc của em đâu
Dù biết rằng nhiều khi yêu em
dữ dội
Như sóng vỗ bờ ngày đêm
qúa tội
Như dây trầu cần quấn
quýt thân cau!
Không bao giờ giải thích
được vì đâu
Lý lẽ của con tim lạ kỳ
đến thế
Dù biết rằng em xưa là
trầm là quế
Và anh nay ngơ ngác đến vô
cầu…
Không bao giờ anh ném niềm đau
Của riêng mình đến cho kẻ
khác
Huống hồ em-giọng vành khuyên
kiêu bạc
Phải hót đấy
trời-phải nhả nhạc phun châu !
Không bao giờ anh cướp
mất vì sao
Đang sáng sủa trong hồn em xuân
sắc
Dù biết rằng anh thương em
cấp tập
Nhiều đêm buồn dựa vách
chiêm bao…
Không bao giờ anh đánh cắp
hạnh phúc của em đâu
Đừng hỏang hốt
tưởng lầm anh kẻ cướp
Anh là đất của rừng
thương biển nhớ
Bát ngát tình này xin gửi đến
muôn sau…
SàiGòn
giêng năm 2011.
CÓ
THỂ
Có thể em là Tần phi xưa
Để anh đứng đợi
đã bao mùa
Ai vô trong Nội ôm niềm nhớ
Ai ở ngoài thành hứng gió mưa?
Có thể đêm trăng cũng
bằng thừa
Khi tình đứt đoạn,xót xa
đưa…
Anh ở bên ni sầu bấn
loạn
Cấm Thành dấu ngọc đã
buồn chưa?
Có thể anh là vua-ngu-ngơ
Qua thành hát dạo mấy câu thơ
Người đời đâu
mấy ai tri kỷ
Chiều hỡi! Ai về nơi dấu xưa?
Có thể là em biết đợi
chờ
Ngọc ngà trong tiếng nói như
mơ
Đường bay số
phận:Thiên tình lụy!
Nên vẫn đăm chiêu mãi
đến chừ…
Có thể anh buồn như củi
khô
Bên thành tắt nắng một thu
xưa
Ai cùng chúa Thượng say men
rượu
Để mộng anh phơi áo
hải hồ?
Tần phi ! Tần phi còn bơ
vơ
Một ngôi sao lẻ đến không
ngờ
Đêm nay ta vẫn chôn chân nhớ
Em cấm cung rồi em biết
chưa?
(SàiGòn
, tháng 3 năm 2012 )
BÀI
THƠ TẶNG CHỊ Ở ĐÀ NẴNG
Đứa lang bạt mà
giờ đây tóc trắng
Phiêu linh
về Đà Nẵng một đêm xanh
Gặp lại chị - người
xưa, nay tri kỷ
Ngỡ như mơ!
Ngơ ngác hương Quỳnh…
Đêm phả lạnh xuống
đêm trần thế
Chị đắp mền cho
đứa chiêm bao
Nhỏ nhít đâu! Hỡi
người tri kỷ
Em thắp đèn
mơ mộng nữa rồi sao?
Xa xứ bao nhiêu năm rồi
chị nhỉ
Mà ngày về vẫn
nhớ tuổi mười lăm?
Chị cột tóc đuôi
gà bên bờ giếng
Chờ người tình mỏi
mắt đăm đăm!
Đăm đăm suốt một
đời trầm quế
Chị không lấy
chồng-nhặt nhạnh cô đơn
Đắp cho cao núi sầu trong
mắt
Và biển buồn len lén trong
tim…
Gặp lại chị-Em vẫn còn
thảng thốt
Đà Nẵng ơi! Hồi niệm
chửa phai màu
Nơi bờ giếng, một
đêm trăng ngày cũ
Chị chờ ai đau
đáu thuở yêu đầu?
CHIẾC
KHĂN THÊU
Gửi Nguyễn Thị Kh… ở đường
Hoàng Diệu cũ
Ba mươi
năm rồi, chiếc khăn vẫn còn nguyên
Anh cất
giữ một mối tình rất lạ
Chiếc khăn
của tấm lòng đon đả
Em thêu bằng
lửa của trái tim…
Quanh chữ Yêu
là họ và tên
Của hai
đứa ngày xưa dấu ái
Thời nhiễu
nhương làm sao anh dám nói
Chuyện
vợ chồng? Em có hiểu không em?
Khi đi xa, anh
mới biết mình thèm
Đôi bàn tay và
tấm lòng như thế
Nhận
lá thư và chiếc khăn màu tím Huế
Anh nhói lòng lúc
lạc nẻo Trúc Giang…
Giữa cuộc
gian nan, chiếc khăn ấy là vàng
Anh hôn lên bằng
trăm ngàn thương nhớ
Nơi
cô quạnh có tình em nâng đỡ
Cứ bay lên,
tưởng chạm thấu thiên đàng!
Vậy
mà đời đẩy đưa hướng khác
Anh không
về thắp nổi cõi bình yên
Ba mươi
năm một vầng trăng thất lạc
Em lấy
chồng, anh hóa gã du miên…
Ba mươi
năm màu tím ấy còn nguyên
Anh sửng sốt
về em-người rất Huế
Ba mươi
năm sao mình không thể
Gặp lại
nhau, dù một khoảnh khắc buồn?
Ôi chiếc khăn
chính là ngôi sao hôm
Nhấp nháy
gọi anh về nơi khung trời kỷ niệm
Tên hai đứa
giờ đây thị hiện
Lại nghìn trùng
riêng một bóng hình em…
(Sài Gòn tháng 9 năm
2011)
GHI VỘI Ở ĐÀ
NẴNG
Anh mãi
là gió bên trời phiêu lãng
Chút tình nào cũng
sắc sắc không không
Giữa vô biên
treo phận người hữu hạn
Mà mắt nhìn
tha thiết đến trăm năm…
Em
nhỏ nhẹ nói cười nơi
cố quận
Sao nao lòng
đến cả nắng phương nam?
Anh cũng chết
bên bến bờ mộng mị
Khi sông Hàn còn
dậy sóng đa đoan!
Một hai bữa
bên áo người xanh thẳm
Cũng đủ
một đời sông suối trôi đi
Em thầm
thì đến nghìn khuya thương nhớ
Để ai kia
bóng lạnh quán kinh kỳ…
Anh mãi
là gió bên trời phiêu lãng
Chút tình nào cũng
sắc sắc không không
Mai ra đi
chắc là sẽ rất buồn
Buồn lây
cả mắt môi người ở lại…
MÙA XUÂN MONG
Người đi
rồi - còn đâu vòng nguyệt quế
Nắng lụa
vàng trôi theo nhớ thương ai?
Chiều lênh lang –
ta cõng mộng đi hoài
Lưới cứ
bủa mà tình không phải thế!
Ôi mùa xuân sao chim bay
mau thế
Khi yêu người
cứ tưởng núi kề sông
Ta đâu biết
núi vẫn đời hoài vọng
Sông cứ buồn
xuôi những chuyến tình không…
Ta đâu biết
lần cầm tay để mất
Môi vừa hôn là
khách lạ nhau rồi
Tóc quấn quýt cho
hồn thêm đắm đuối
Để khi
về nghĩ chuyện trăng vơi…
Bây giờ lỡ,
người về phương hướng khác
Chuyện ngày
xưa là giọt sương tan
Chiều mơ phai
cuối trời ta đứng lại
Chợt
thương mình còn nửa trái tim mong…
NHƯ SAM
Mình vẫn như
loài sam
Cứ đeo nhau
quấn quýt
Có khi không cần
biết
Địa
Ngục hay Thiên Đàng!
Một ngày anh
thiếu em
Là bầu trời
thiếu nắng
Một ngày em
vắng anh
Là hòang hôn bằn
bặt…
Anh rất sợ
nước mắt
Làm ướt mi
trăng rằm
Em rất sợ
mùa xuân
Vội vàng bay qua
mất!
Phải là lần
thứ nhất
Đôi hồn
quyện vào nhau?
Có gì như
hương mật
Rót vào đêm chiêm
bao!
Anh sẽ là
niềm đau
Nếu không còn tin
nhắn
Em sẽ rất ân
hận
Nếu phải
chia lìa nhau!
Phải chăng
mình thương nhau
Chẳng qua là
định số
Em là ai mà ngở
Người
về từ ca dao…
Khác gì loài sam
đâu
Mình đeo cho
hết kiếp
Đọan
trường? Không cần biết
Cứ bơi qua
biển sầu…
(Tháng 2 năm 2011)
CẢM ƠN NGƯỜI
ĐÃ CHO TA NIỀM ĐAU
Như nhát dao
cắm ngọt vào lòng
Em đến
rồi đi bất ngờ qúa đỗi
Em nhá thiên
đường anh chưa kịp tới
Đã nghe tình
địa ngục đắng mênh mông …
Sao em gieo chi
tội quá, nỗi buồn
Cứ dè tim anh mà
ở lại?
Là hạt bụi
giữa ba ngàn thế giới
Anh còn gì trong cõi yêu
thương?
Như bão giông
lấp liếm con đường
Anh hóa thành con tàu
mất hướng
Giữa ngả 3
tròng trành, vất vưởng
Biết nơi
đâu là chốn yên bình?
Sao em gieo chi
nỗi nhớ vào anh
Để rồi
đi biệt-mù-cà-cưỡng ?
Tháng rộng
năm dài một mình anh hóa tượng
Dị
tượng sầu em có biết không em ?
Cảm ơn
em.Rất cảm ơn em
Đã cho anh
niềm đau suốt kiếp
Thơ theo
người cũng ngở ngàng, anh biết
Vết
thương này thành lệ đá triền miên…
(Tháng 2 năm 2011)
MÙA XUÂN GỞI THỊ TRẤN HOA VÀNG
Dừng bên
cầu, hát quạnh
Nghe mưa bụi qua hồn
Mới hay xuân trở lại
Xui nhớ người yêu thương
Mùa nào hoa quỳ nở
Ta trao nhau mộng đầu
Tuổi mười lăm mười bảy
Em ngọt đời như đao
Phút đầu tiên anh đến
Em cột tóc mây trời
Cho thơ anh hò hẹn
Gương lược săn se đời …
Tháng ngày xanh đắm đuối
Ở thị trấn hoa vàng
Anh nuôi màu kỷ niệm
Em ngậm tình trong răng
Rồi mùa nào theo gió
Anh về bên trời cao
Bỏ em cùng cặp vở
Ngơ ngắc mắt nai sầu
Bây giờ Tết rồi nhỏ
Mình vẫn còn xa nhau
Chắc em quàng khăn nhớ
Đợi anh về, xôn xao !
Đừng có buồn nghe nhỏ
Ở thị trấn hoa vàng
Có hồn anh theo nhỏ
Tình vẫn nồng trăm năm
(1975)
BÀI THƠ THỨ 3
CHO THỊ TRẤN HOA VÀNG
Gió thổi
buổi tàn đêm tóc rối
Khi xa người
nắng nhớ chia hai
Em về Đông e
chừng bối rối
Ta giạt Tây
thăm thẳm đường dài…
Lúc ngoảnh
lại bóng hụt, tình lơi
Quỳ hoa nở
đã hai năm chẳn
Ta đâu phải
là tên biển lận
Sao ăn năn
mấy nẽo giang hồ?
Phố ấy
chừ chắc vẫn sương mưa
Trên dốc
đợi tím màu tím Huế?
Em vẫn là em
một đời như thế
Mắt nhãn
lồng buồn giấu trong mưa!
Phải cuộc
tình xưa là ngục thất
Nhốt em trong
kỷ niệm u hòai?
Ta dại dột
để vàng tan mất
Nên đong
đưa nỗi nhớ lưng trời…
Gió thổi
buổi xuân tàn tóc rối
Chia biệt
người đau đáu dáng quỳ hoa
Thị trấn
ấy biết còn ai ngóng đợi
Bóng ngựa
gầy xuống núi gặm phôi pha..
NGÀY
EM RA ĐI
Sóng lấp,
biển liếm xuân thì còn đâu?
Trên trời có bao nhiêu sao
Là bao nhiêu nỗi buồn vào mắt
em…
CHẢI
TÓC
Em về chải tóc soi gương
Sao không chải nỗi đọan
trường giùm tôi?
Nhiều năm buồn lún ghế
ngồi
Thương nhau chẳng
được,đứng ngồi chẳng yên…
VƯỜN
TRĂNG
Vườn xưa bạch nguyệt
khỏa thân
Cùng em mộng mị lần khân
giữa trời
Tôi neo thuyền mộng chơi
vơi
Bắt hình ,đuổi bóng một
đời về không…
MỘT
CHỖ KHÁC
Dù cho khác Phụng Nghi Đình
Ở đây ta cũng tư tình cùng
em
Lẳng lơ con mắt Điêu
Thuyền
Không là Lữ Bố cũng điên
đảo tình!
HUẾ
TRONG TIM TÔI
Đi mô Huế vẫn trong tim
Ăn mô cũng nhớ trái sim trên
đồi
Chuông chùa đậu ở đôi môi
Kim Long yểu điệu dáng
người trâm anh
CHỜ
O
Chờ O bóng
xế trăng lu
Chờ O nỗi nhớ lu bù trong tim
Chờ O tháng lụn năm mềm
Chờ O lóng ngóng hết đêm lại ngày
Chờ khi mây trắng ngừng bay
Sông xưa cạn nước,đá loay hoay mòn…
Chờ O nghiêng cả núi non
Liêu xiêu nhật nguyệt,bồn chồn biển khơi
Chờ như ri mới là người
Yêu thương khác lạ,khác đời phải không ?
Kiếp này tình có hư không
Kiếp sau tui cũng đèo bòng O thôi!
GỬI
BẾN NGỰ
Đường ra Bến Ngự bây
chừ
Còn xanh màu áo tiểu thư năm
nào?
Nhớ người nhớ suốt
xưa sau
Đứng, đi sờ sửng vì
câu ân tình
THƠ
VIẾT Ở QUÁN TRÀ VŨ DI
TRÊN
ĐỒI THIÊN AN HUẾ
( Gửi QNhi )
Vượt mười mấy cây
số
Chỉ để ngồi uống
trà
Để nhìn tay tiên nữ
Rót tình vào phôi pha…
Ta nghĩ hòai không ra
Những thú vui ở Huế
Ừ, thì thôi-mặc kệ
Đen, trắng cõi-người-ta…
VÀ
NHỚ HUẾ
*Tặng
Phạm Đình Dương
Ở
đây cũng là ngoại ô
dấu chân thổ mộ cũng thưa thớt chiều
cũng người áo tím liêu xiêu
cũng đêm nguyệt bạch lá vèo sang thu...
vậy mà - vẫn nhớ quê xưa
ai qua Vỹ Dạ tình đưa đón tình?
tóc thề thả gió trâm anh
liếc mắt Tôn Nữ nghiêng thành quách tôi !
mười năm biết có đền bồi
chút hương hoa cũ đâu rồi người ơi !
*Gò Vấp 2005.
EM
TÔI Ở HUẾ
Em về gánh nước sông trăng
Cuối quê hương bưởi
rất đằm thắm thơm
Thị thành sao bằng cô thôn
Cảo thơm lần lượt
giở con mắt tình…
BÀI
THƠ TẶNG BẠN CŨ Ở HUẾ
(Tặng
Hà Thúc Quyết , Viêm Tịnh, Nguyễn Đức
Cương )
Ôi chao! Răng mi lâu ngày rứa
Biền biệt mô không thấy dáng
hình ?
Tau vẫn ở bên trời lận
đận
Cuộc lữ này –gió bụi
buồn tênh!
Ba mươi năm-nhắc
chuyện tụi mình
Tau thảng thốt như vừa
gặp lại
Túy Vân sơn-ngày xưa xa ngái
Rứa mà gần chỉ một gang
tay…
Ôi chao! T vẫn như mây bay
Tau đuổi bắt thì nàng tan loãng
Bạn phụ trợ, không cách chi
được
Đôi khi thèm tay nắm bàn tay…
Mộng ngày xưa chừ qúa hao
gầy
Thanh xuân vèo qua như lá rớt
Đứng giữa đồng trung
niên choáng ngợp
Quê nhà ơi! Hun hút màu mây…
Phương
Ừ , cạn chén tao phùng đi hí !
Say cho quên những ngày cùng bí
Ôi những ngày lểnh lãng qua sông !
Ôi những ngay thèm chút mắt trong
Của T xưa, nhưng làm răng
có được?
Thôi cạn chén, rồi mai xuôi
ngược
Vó ngựa tình còn nhịp phách
phương mong?
NGÀY
TÀN CUỘC
Gửi
hương hồn Vũ Hữu Định.
Ngày tàn cuộc người về thăm quê quán
đồng cỏ mừng đón vó ngựa hồng xưa
chuyện chiến tranh coi như là dĩ vãng
sông Thanh Bình tấp nập bến đò đưa
Mẹ ra ngõ chờ con trai trở lại
sau nhiều năm đi biệt dáng chim cò
giọt lệ mừng và tay vui vẫy gọi
bếp lửa hồng nhúm lại buổi hoang sơ
Cha chống gậy nhìn trời cao hy vọng
sớm mai xanh trên những lối đi về
tiếng ha hả ai đang cười nối mộng
có anh hồi hương tất tả đường quê
Có chị hồi sinh tuổi xưa rực rỡ
phơi tóc chiều xuân bên giậu hoa vàng
bứt lá thẹn thùng như cô dâu mới
ngậm tình nồng trong răng ngọc thương
thương
Ở rừng cao khi giã từ vũ khí
ta tuôn về ôi rất đỗi hân hoan
mười năm giang hồ làm...lất-bất sĩ
sẽ coi nhu chuyện mây khói bên ngàn
Để ta thắp tình ngợi ca Tôn Nữ
nụ hôn nào thơm hương sứ hương sen?
đường vào nội thành mùa xuân trải chiếu
ta ru em bằng điệu hát
Rồi mình sẽ ở đời đời
với Huế
hương xuân reo thuở có lại quê nhà
dù đói dù no tình người vẫn mới
phải không em,người yêu dấu của ta?
*1974
(trước đề tặng VHĐ.sau gửi
hương hồn VHĐ)
GỌI
TÌNH BÊN SÔNG
Có một lần nhớ quá
ra sông đứng gọi tình
tình xa,người hoá lạ
chiều mồ côi cánh chim...
Có một đời xưa quen
đã mù sa cổ tích
kỷ niệm sầu chia nhánh
Địa Ngục và Thiên Đàng
Rạng đông màu mắt em
sực nức hương buổi sớm
hoàng hôn túa trong anh
từ ngày chia biệt mộng
Qua sông hề sông rộng
soi bóng dài chiêm bao
biết tìm nhau nơi đâu
giữa mù khơi đời sống?
Có đôi lần đứng ngóng
ngày tình nhân chia lìa
vỗ đàn mà hát hỏng
nhớ sum vầy xưa kia...
Có nhiều lúc chơi vơi
hôn Cúc vàng thầm lặng
thương ơi tờ lụa mỏng
em biệt dạng bên trời.
*1990
(trích HDBT)
CẢNH
TƯỢNG THÁNG GIÊNG
Về đây mỏi cánh chim trời
ngó sông khói đụn,trông đời dần thưa
mùa xuân ngắt tạnh như tờ
én trong mưa bụi bay khờ lẻ loi
Về đây đời cắt thành đôi
đêm tôi bó rọ,ngày phơi tật nguyền
tay đàn rung nhớ tình em
trăm năm buồn nỗi bất bình thế gian
Về đây cảnh tượng điêu tàn
mơ mơ nhân ảnh,bẽ bàng gương xưa
hồn buồn vọng những âm mưa
áo xanh Tôn Nữ bây giờ về đâu?
bất cần sao vẫn còn đau
mùa tôi dựng tóc lạnh màu thanh niên...
*1973
(trích HDBT)
KHI QUA GIỐC MẠ ƠI Ở
BA LÒNG
Trong
đám đi tìm trầm
chốn thâm sơn cùng cốc
có người là nông dân
bỏ cày lên mạn ngược
có kẻ ở thị thành
bẻ bút làm hảo hớn
cũng có "anh hùng tận"
vác rựa lên sườn non
có tay đời lận đận
tìm kiếm phút huy hoàng
lại có người là thánh
có kẻ là ma vương
tất cả đều thượng sơn
cô hồn chung một lũ
ngày rừng chan mưa lũ
râu tóc ướt phiêu bồng
nói chung,đám tìm trầm
vì đói cơm rách áo
người yêu coi như không
vợ con như gió thoảng
chiều nay,qua Ba Lòng
vì đâu,mà thương nhớ
đâu phải giò phong lan
tim tím chiều mắt ngó?
cũng không phải chùn chân
trước núi rừng muông thú
nhưng mà,cả binh đoàn
đều rưng rưng nước mắt
lúc leo qua con dốc
có tên là Mạ Ơi
dốc còn cao mong đợi
tình còn sầu chơi vơi
riêng ta,thì em ơi
nhớ miền Nam tha thiết
Sàigòn có em biết
nỗi đau của mưa rừng?
không ngãi cũng tìm trầm
đó là điều có thật.
*BaLòng 1985.
(trích Hát Dạo Bên Đời)
XUÂN LỐI
CŨ
Tôi trở lại kiếm người trên lối cũ
nghe mùa xuân chợt rũ xuống giận hờn
nơi thành cổ loài chim xưa thôi hót
tôi tìm đâu bóng nhớ thuở môi hồng?
Người đã xa như một vì sao nhỏ
cuối chân trời thương nhớ vẫn chưa nguôi
tôi đếm những mùa xuân qua hút bóng
nghe trong hồn hoa cỏ cũng tàn phai
Phố chợ đó cũng hoang đường cổ tích
dấu chân son người xoá bỏ tháng ngày
bây giờ đó đạn bom thay tình ái
ru tôi hoài trên những luống chiêm bao
Người đã xa người còn nghe tiếng nói
tôi phương này tuổi đá lạnh vàng không?
ơi lối cũ mùa xuân xưa chợt hiện
chuông tim tôi dây đứt lạnh vô cùng
*1967(trích Hát Dạo Bên
Trời)
GỬI ĐỔ PHỦ
*tặng anh Cung Tích Biền
Tôi sinh sau đẻ muộn
sao tâm sự giống ông
tình mây bay gió cuốn
đau từng câu thơ Đường
Đã đi khắp xứ sở
từng đụng nỗi hàm oan
đời sống và trang kinh
chưa bao giờ là một !
Lễ nghĩa mà thưa thốt
vẫn ngộ nạn như Kiều
tôi ẵm bồng sự thật
để về ngõ cô liêu...
Càng yêu người bao nhiêu
xót xa kia càng lớn
góp nhặt từng cơn mộng
bói không ra tình yêu
Thanh xuân thoáng bay vèo
ngẩn ngơ nhìn tóc trắng
cuộc sống có bao nhiêu
mà khổ đau bằn bặt?
Thà say như Lý Bạch
thà cuồng như Trí Thâm
tỉnh như tôi và ông
chỉ thêm mầm bệnh tật !
Nhưng mình mau nước mắt
mặn nồng với cố hương
lẽ nào ta ngoảnh mặt
trước bức bách đời thường?
*1990
ĐẦU
NĂM NÓI CHUYỆN VỚI VỢ
Bốn mươi năm cứ
bịn rịn bên người
Ôi Bồ Tát của lòng anh lúc
đến
Bốn mươi năm có lúc tình
nín nhịn
Khi lìa đời, đâu biết
trước ai đây?
Bốn mươi năm, hạnh
phúc mình không hay
Nhưng vẫn cứ đeo nhau
như đĩa đói
Chuyện chúng mình ,thật tình
rất đáng nói
Hôn phối này là giọt sương
mai…
Nhiều khi anh bay theo núi thẳm sông
dài
Em ở lại, vẫn đợi
chờ chung thủy
Ôi Bồ Tát của lòng anh đó
hỉ?
Thêm xuân này đã rụng bớt tóc
mai!
Có bão giông mới biết đêm dài
Mưa lâu ngày mới dần dà
thấm đất
Sống với một người
có trái tim chân thật
Hóa ra mình lỡ vận, vẫn còn
may…
Hóa ra em vẫn có những ngày
Khi nằm bệnh, anh âm thầm
giặt áo
Có gì đâu-mà trách con Tạo?
Hãy vuông tròn cùng cuối giữa
trần ai!
Đã từ lâu anh cứ làm việc
miệt mài
Sáng tinh mơ, chiều
đỏ-đèn-đen- đất
Em cắc củm từng
đồng bạc cắc
Lo toan cùng, chờ hé lộ ngày mai…
Đã từ lâu, mình mới có
một ngày
Rất thanh thản- anh chồng em
vợ
Bồ Tát ơi! Xin em hãy nhớ
Bài thơ này, anh viết tặng
cưng đây!
Sài Gòn tháng giêng
năm 2012
ANH
SẼ ĐƯA EM VỀ
Gửi RẤT
HUẾ
Rồi anh sẽ đưa em về
Phò Trạch
Găm một đời yêu dấu
ở trong tim
Chợ huyện mừng vì không còn
ngăn cách
Người bên ni bên nớ thuở
yên bình !
Và mình sẽ có một khoảng
trời riêng
Để khai sinh một thiên
đàng mơ ước
Như đôi chim chực chao về
phía trước
Ta liền cành liền cánh phải
không em?
Giây phút nào rồi anh cũng không quên
Em thủy chung mặc áo màu tím
Huế
Rất tím Huế cả lời
người thỏ thẻ
Chiều ngoại thành không
nửa bước rời em…
Mỉnh tựa vào nhau
để nhìn sao đêm
Anh sẽ chỉ một ngôi sao
sáng nhất
Sáng rạng rỡ mà tấm lòng
chân thật
Ngôi sao này chính là bóng hình em!
Đâu hôn phối vậy mà
bạn thân quen
Cứ gọi mình là đôi sam
quấn quýt
Cuộc hành trình sẽ tuyệt
vời đoạn kết
Không cau trầu cũng
đỏ nụ nhân duyên…
Anh đưa em về
một cõi vô biên
Nơi Huế thương
tím màu hoa Phò Trạch
Lý qua cầu mềm lòng câu em hát
Và thơ tình anh mọc cánh bay
lên…
BÀI
THƠ VIẾT LÚC NỬA ĐÊM
Sẽ không còn tin nhắn lúc nửa
đêm
Sẽ không còn nghe điện
thọai giữa trưa-trờ-trưa-trợt
Bởi vì đây là sự thật
Mình đã chia lìa nhau…
Anh không trách gì em đâu
Khi qua sông
Qua sông theo tiếng gọi của
tình yêu khác
Dù cánh đồng anh bát ngát
Nhưng thường kỳ hạn
hán phải không em?
Sẽ không còn những sáng những
đêm
Mình uống chung ly cà phê cứt
chồn nơi quán cóc
Sẽ không còn nụ hồng Đà
Lạt
Nở giữa môi thơm lúc mình
kiếm tìm nhau
Anh không trách gì em đâu
Lẽ thường tình ai cũng ham
giàu
Mà anh thì nghèo kiết xác
Thơ đâu nuôi nổi đời
giữa cuộc bể dâu?
Sẽ không còn tin nhắn lúc nửa
đêm đâu
Ngủ ngon nha anh
Sẽ không còn nghe qua điện
thọai giọng em thánh thót lời yêu thương.
Sông có khúc người có lúc
Đây là lúc anh buồn như
củi mục…
Sẽ không còn gì nữa
Khi mình chia lìa nhau
Nhưng có một thứ anh không bao
giờ quên
Đó là nụ hôn đầu!
CHẲNG
CÓ CHIỀU NÀO
Chẳng có chiều nào em cho anh
Môi thơm ghé xuống nụ hôn
trầm
Tay đan mộng mị quanh tình
nhớ
Mắt gọi mắt về nơi
phố xanh…
Chẳng có chiều nào em nhắn tin
Yêu nhau đến chết cũng
đi tìm
Lòng ai da diết vin da diết
Ngực cứ căng tròn đêm
tháng giêng!
Chẳng có chiều nào em cho anh
Về nơi trú ngụ, tóc đang
huyền
Mình như đôi sẻ khi trời
rét
Khép nép vào nhau để ấm êm!
Chẳng có chiều nào em nhớ anh
Như anh phát sốt thuở trông tìm
Một ngôi sao thật bình yên ấy
Sao của lòng anh - sao của em!
Chẳng có chiều nào không tiếc
thương
Bàn tay năm ngón búp măng mềm
Đã xa xôi quá làm sao níu
Hạnh phúc đang xòe em của anh?
MẮT
NGƯỜI SƠN TÂY
Có đôi mắt Tây Sơn buồn
vời vợi
Ám theo anh suốt dọc đường đời
Để đến đêm lại ngóng về
con-mắt-biết-nói
Ngủ sao yên mùa nhớ em ơi?
Con dã tràng xe mãi niềm vui
Gửi cho biển, tặng em lời tình tự
Gió Tây Sơn ôm chằm quá khứ
Giục anh về Thị Nại chơi vơi...
Qua Ghềnh Ráng , biết em đã đi rồi
Anh đứng lại nghe lòng rưng rức
Đồi Mộng cầm đêm nay sương thức
Giữa vuông trời nhàn nhạt trăng vơi!
Quy Nhơn ơi! Thương quá một người
Mắt Tây Sơn giấu sầu thị tứ
Chiều không em, xoay vòng cuộc lữ
Nắng phai xưa,nhạc Trịnh mưa hoài...
Mắt của em là con- mắt-biết-cười
Khiến anh chết giữa nhu mì thiếu nữ
Có bão giông,cũng quay về cát cứ
Nơi miền yêu đằm thắm lâu rồi.
( SàiGòn tháng 11 năm 2011)
GÕ
Tặng một
người, nhân ngày 20.11
Em vốn gõ-đầu-trẻ
Lại gõ vào tình yêu
Những thanh âm rất Huế
Khiến anh ngẩn ngơ chiều...
Một nơi chốn đìu hiu
Em âm thầm bám trụ
Bao năm rồi vẫn giữ
Lòng sạch, ý trong veo!
Những đôi mắt chắt chiu
Những mãnh đời lá cỏ
Bụi phấn đầy nỗi nhớ
Kỷ niệm cứ ùa theo...
Nhiều khi thương quê nghèo
Nhiều năm rồi cách trở
Cứ chôn chân một chỗ
Mơ xứ bên kia đèo !
Làm một kẻ biết điều
Thêm giọng người thỏ thẻ
Em gõ vào tim Huế
Khiến anh quay quắt chiều...
( SàiGòn mùa nhớ)
BỜ
VAI
Anh có bờ vai
chung thủy
Sao em không dựa vào đi?
Thời gian trôi nhanh nhẩu thế
Thương đi kẻo hết xuân thì...
Bờ vai như bài cổ thi
Là nơi yên bình muôn thuở
Nghiêng dần một phương trời nhớ
Tựa vào thơ mộng đêm ni !
Anh hứa sẽ không làm gì
Khi ghé vào nhau lặng lẽ
Chỉ một mùa yêu nhá khẻ
Đôi hồn đã chạm trăng khuya...
Bờ vai anh luôn đi về
Chực chờ tay ai vuốt nhẹ
Tóc em-sông dài là thế
Cột tình vào cõi mê mê !
Anh hứa sẽ không làm gì
Vì em ngoan như mèo ướt
Ngủ đi,lông mi dài thượt
Mắt nhìn xiêu đổ sơn khê !
Bờ vai anh đây là quê
Em về ấm êm mà tựa
Ngàn năm vẫn còn chong cửa
Đợi người cách mấy sơn khê...
( Sài Gòn tháng 11 năm 2011 )
TÌM QUÊN
Khi em đi hãy
lạnh lùng mà bước
Đừng ngoái nhìn-trái chín rụng trong tôi
Em hãy bước tới cõi người êm ấm
Đừng ngoái nhìn-bia mộ dựng trong tôi
Hãy để tôi yên với ngày tháng lụn
Trong mắt đời se sắt nỗi chua cay
Khi em đi một tinh cầu chớm vỡ
Và khuya nào bóng nguyệt cũng lung lay!
Khi em đi hãy lạnh lùng trả lại
Kỷ niệm đầu như bọt nước cho tôi
Em hãy bước lên cao ngàn mây rộng
Đừng buồn tôi-con thú lạ hôm nay!
Hãy để tôi quên chuyện tình thứ nhất
Với lửa sầu âm ỉ cháy trong tôi
Hồn đã rụng hết những canh hoa điệp
Một mai nào hạnh phúc cũng ra khơi!
Khi em đi hãy mặc màu áo đỏ
Đừng chọn áo vàng mà làm nhớ trong tôi
Và em hãy cười tươi như nắng hạ
Đừng nhớ gì chuyện cũ đã xa xôi...
LƯỠNG NAN
CHO
Tặng RH
Cho em
hết trái tim này
Dẫu mai hành khất lại ngày son tươi
Ngày qua, tháng lụn,năm rời
Thương mang,nhớ cõng ngời ngời phía anh...
Cũng đành ôm chiếc áo xanh
Về nghe hơi hám đành hanh còn duềnh!
Cho em trớt mộng của mình
Dẫu mai cay đắng bu quanh chiếu tình...
BÙA
ANH
Gửi
Một người…
Bùa anh chừ chẳng hiển linh
Em đi một nước - Nghi Đình còn đâu?
Mùa xuân rớt lại bên cầu
Bóng anh với bóng nước sầu cùng trôi…
Bùa yêu, ngải nhớ xa rồi
Tháng giêng còn lại mảnh đời ngu ngơ…
Còn gì đâu để tôn thờ
Sắc phong tình ái đã lờ mờ phai ?
Bùa anh hết hiển linh rồi
Em đi một nước - một trời tà huy…
SINH
NHẬT EM NGƯỜI TRI KỶ
Hai tay nâng chén rượu …tình
Anh mời em uống, ngày sinh nhật nì !
Hoàng ơi ! Em rất nhu mì
Đêm nay thỏ thẻ lời chi rứa hè ?
Ở mô rồi cũng thương quê
Mắt em là ánh sao khuya dẫn đường…
Suốt đời tri kỷ nghe không
Để hương cau ngát bên lòng anh đây!
Uống đi ! Cạn nốt ly này
Để anh thấy Huế trong ngày sinh em …
NỬA
ĐỜI MỚI GẶP
Hơn nửa đời mới
gặp được em
Người con gái anh hằng mơ ước
Giọng nói Bắc pha Nam phóng khoáng
Và tâm hồn sâu lắng miền Trung…
Hương sắc em níu mãi mùa xuân
Nên đông xám chỉ là chuyện nhỏ
Hơn nửa đời ở ăn với phố
Hôm nay mới thấy một vầng trăng!
Trăng trong miệng em cười hân hoan
Trăng trên má em hồng thiếu nữ
Trăng trong tim một người lữ thứ
Bước ra từ áp thấp mang mang…
Hơn nửa đời mới bớt đa đoan
Tia hạnh phúc cuối đường hầm có thật
Em-nàng tiên trong cổ tích
Bay về mộng mị một đời anh…
TÁT
Thời gian tát vào anh một nỗi
buồn có thật
Khi mùa xuân tha mất em rồi
Tháng hai lòng vòng,một vuông trời tắt nắng
Ai ngửa mặt vào hoàng hôn không vui?
Kỷ niệm tát vào anh niềm đau khôn nguôi
Khi gió xé trái tim chiều lẻ bóng
Ai ngồi hát trên đồi
Đêm nay trăng sám hối?
Đêm nay biển vẫn còn thức đợi
Một mùi hương em thả qua lòng
Sóng tát vào anh những đắng-cay-mòn-mỏi
Thuở yêu người vồi vội vong thân !
Đốt nghìn que diêm soi dấu địa đàng
Nhan sắc cũ, nụ hôn đầu vẫn mới
Vậy mà,mưa vẫn trút vào nhau lời sám hối
Đóa dã quỳ vàng nhớ miên man…
Thời gian tát vào anh những năm tháng lạ lùng
Tự trói tay vào tình em nghiệt ngã
Ôi đàn bà là cái đinh gì vậy hả
Mà sao ta quay quắt, bần thần?
Anh tát vào anh bầm tím ăn năn
Khi để sổng một tình yêu kỳ diệu
Là khi xa đôi mắt biết nói
Xoay trở cách nào cũng không thể mùa xuân…
(SàiGòn Tháng 2.2012 )
Trần
Dzạ Lữ