Ba Mươi Bài Thơ
Hạc Thành Hoa
Không Đề
Suốt
đêm cùng thức với tàu
Sáng
ra núi cũng nhuốm màu tà huy
Rồi
người với núi chia ly
Trời
bao la quá lấy gì để che !
Trong
Khoảng Trời Tháng Sáu
Áo
tím từ đâu theo gió đến
Nhuộm tím thời gian, tím cả
trời
Lá cây buổi sáng xanh như ngọc
Thoáng thấy ai lòng khẽ bồi hồi
Đôi mắt nào như men rượu
nồng
Ta say trời đất cũng say chung
Ví bằng có được lưng
hồ rượu
Cũng uống cho say chết một
lần
Bàn tay nào vẫy buổi sớm mai
Sương tan trong điệu múa hoa lài
Trông con chim nhỏ hồn rét mướt
Năm ngón nhìn nhau khẽ mỉm
cười
Vô
Tình
Trăng tắm trăng đùa trên mặt biển
Vô tình nào biết sóng tả tơi
Đêm ngậm lời đau thê thiết nhất
Bình minh nở một đóa mặt trời.
Khoảng Trời Trước Hiên
Ngoài hiên một
khoảng trời xanh
Thiên nhiên chừng cũng nặng tình với ta
Buổi trưa nằm trước hiên nhà
Khoảng trời trước mặt đã là thân quen
Dù cho đi khắp trăm miền
Cũng về nằm trước hàng hiên ngắm trời
Ngày mai tôi vĩnh biệt đời
Chỉ còn lại một khoảng trời trước hiên
Chợ Hoa Chiều 30
Tết
Khi đến
chợ hoa, hoa đã hết
Chỉ còn một
đóa cúc tàn thôi
Cuối năm
chiều lẫn vào sương khói
Đứng
lặng chờ hoa khóc hộ người
Như Trời Đổ Mưa
Buồn thao
thức giữa cơn say
Thèm sao sợi tóc
mây bay ngang trời
Tưởng tình
xưa đã xa xôi
Ngờ đâu em
đến như trời đổ mưa
Trăng tà, gác
vắng song thưa
Ta ngồi ôm
mối sầu xưa tuyệt vời
Lá vườn không
gió mà rơi
Cơn say chưa
dứt và… trời cứ mưa.
Qua sông
Đến đây nghĩ ngợi đã nhiều
Sông trôi mau với bóng chiều cũng trôi
Bên này sông ngó xa xôi
Bốn bên là bốnphương trời sắp mưa
Ngại ngùng mỗi bước chân đưa
Nghĩ con đường suốt đêm chưa tận
cùng
Thấy người thưa thớt bến sông
Nước trôi mau sợ trôi không kịp chiều
Đành thôi nhắm mắt cũng liều
Cầm như chiếc lá bay vèo qua sông
Tạ
Lỗi Cùng Người Vợ Trẻ
Suốt đời đuổi bắt một vầng
trăng
Chưa có đuợc một lời ngợi ca ngưởi
vợ trẻ
Mười mấy năm cơ cực là như thế
Mà vẫn xem như một điều hết sức
tự nhiên.
Có phải em là một nàng tiên
Từ trong tranh lại bước ra lần nữa
Anh sống bằng đồng lương nhà giáo
Nên những câu thơ bay lên từ sợi khói thuốc rê.
Tội thân em ngày hai buổi đi về
Tâm sự với nắng mưa sương gió
Em vẫn dịu dàng như cây lúa
Dù bây giờ đã nặng hạt oằn bông.
Anh và hai con sẽ ra sao nếu thiếu em
Người nhạc trưởng giàn đồng ca
nhếch nhác
Em vẫn là cánh trà mộc mạc
Không ướp hương hoa nhưng vị rất
đậm đà
Em Là Tất Cả
Sáng ra mở cửa không thấy núi
Gió lang thang giữa khoảng trống
mơ hồ
Mới chợt hiểu em là tất cả
Mất em rồi tất cả hóa hư vô.
Bóng Hoa Xưa
Người
đến dịu dàng như ngọn gió
Người đến mơ hồ như ánh trăng
Đêm xanh một đóa Quỳnh hoa nở
Trắng ngần mấy cánh mỏng như sương.
Đóa hoa chỉ nở trong chớp mắt
Rồi lặng lẽ tàn lúc nửa đêm
Gió đã đi rồi trăng cũng lặng
Bình minh ngơ ngẩn dáng sương mềm.
Đóa Quỳnh đã lặn vào đêm tối
Tưởng đâu khép cánh ngủ muôn đời
Những đêm trời đất mênh mông quá
Lại trở về trong bóng nguyệt soi
Tôi Vẫn Nghe Tha
Thiết Tiếng Còi Tàu
Cơn mưa
chiều đến từ một sân ga
Mang theo tiếng còi tàu sũng nước
Và khi trăng vừa xanh như chiếc lá
Tiếng còi tàu đánh thức những vì sao
Tiếng còi tàu dài và dẹp trong hầm sâu
Cứ tấm tức rồi òa lên khóc
Bầu trời đen như đáy vực
Tiếng kêu con tàu có nghĩa gì đâu..
Mặc con tàu kêu giữa ban ngày
Núi và biển vẫn không hề đổi sắc
Cô đơn như tiếng kêu con tàu
Âm u như tiếng kêu con tàu
Cứ len lỏi giữa trập trùng vách đá
Đôi
Cánh Thiên Nga
1.
Cuối cùng rồi nàng cũng ra đi trên một
sợi tơ
Giăng qua hai bờ vực thẳm
Bên kia xa lạ bến bờ
Không kịp quay về phía sau
Nhìn lại cuối cùng mảnh trời xanh ngày cũ.
2.
Đêm cuối cùng đời con gái
Nước mắt như thác đổ tự lưng
đèo
Và đau thương tràn về như cơn lũ
Nàng phải cắt đứt mọi sợ dây cột vào
quá khứ
Như cắt từng khoanh ruột của mình
Còn đôi cánh thiên nga
Cuối cùng cũng không giữ được
Đôi cánh thiên nga quạt gió vào giấc mơ nồng
Phải bỏ hết bỏ hết bỏ hết
Cho đến khi chỉ còn lại trái tim bị sát
thương
Nàng lặng lẽ trôi vào đêm tối
Rồi tung đôi cánh trắng lên bầu trời sâu
thẳm
Khi đó trăng sắp tàn trên mái tóc rối bời
Và sương giăng ngập lối
Nàng vẫn trôi đi trôi đi như kẻ mộng du
Giữa biển sương mù
Không ai hiểu được nàng
Ngoài bóng tối .
3.
Cuối cùng rồi nàng cũng phải ra đi
trên một sợi tơ
Giăng qua hai bờ vực thẳm
Những buổi chiều
Nhìn nắng rụng theo từng chiếc
lá
Và trăng như vệt khói mờ
Trong khung trời xanh ngày cũ
Nàng lặng im như tượng
Đợi chờ.
Những
Chiều Của Người Cô Độc
1.
Anh còn lại những buổi chiều
Những buổi chiều dáo dác kiếm tìm
Những buổi chiều nghển cổ nhón gót
Những buổi chiều đưa vào quán nước cho
thở
Mồi thuốc cho hút, dìu lên xe và
đỡ đầu bằng cánh tay êm ái nhất.
Buổi chiều đưa về con đường ký
ức ngắn nhất để cùng một lượt
vừa gặp gia đình vừa gặp lại bạn bè
2.
Anh còn lại những buổi
chiều
Những buổi chiều ve vuốt lá xanh xao
Những buổi chiều nghe chuông reo lần cuối
Áo vàng hoàng yến, áo tím hoàng hôn,
lòng tắt nắng trở về.
Ôi những buổi chiều bình minh
Sau một ngày ra công vỡ đất
Sau một ngày tự giam cầm trong vỏ cứng khô
Sau một ngày vác mỏi lu tượng đồng
tiếng nói không ngừng
Sau một ngày những cặp mắt bồ câu mỗi lúc
một xa
Những bước chân người càng đến gần
vực sâu lịch sử
Sau một ngày càng lặng câm lủi thủi càng giống
người tiền sử bơ vơ.
3.
Anh còn những buổi chiều
Những buổi chiều mang đến từng cơn gió
mát hồi sinh mầu nhiệm
Từng khoảnh khắc ngày tàn để thở ra kỳ
hết nỗi buồn
Anh ngây ngất trong em mùi thơm mát dịu của Jasmine
Ôi những chiều vàng đơn độc lang thang trên
phố không người
Ta thắp lên đôi ngọn nắng nhớ nhung
Trong mắt tròn ngơ ngác
Không Có Tết
Ngày Tết mà
như không có Tết
Nắng gió bạc dần những cánh mai
Mấy chậu hoa tươi buồn như khóc
Trước nhà không biết nở cho ai ?
Rượu đón giao thừa giờ đã lạt
Chờ người bánh mứt vẫn nằm nguyên
Có một thiền sư đang tĩnh tọa
Nhìn cỏ cây trong phút nhập thiền .
Ngày Tết mà như không có Tết
Vợ chồng con cái chúc mừng nhau
Đã bao nhiêu Tết nâng ly rượu
Rượu trắng ngùi thương kẻ bạc
đầu
Nẻo
Đường Gợi Nhớ
Bây giờ em ở đâu em?
Để cây cỏ ngậm sầu biết mấy
Anh nhớ mãi chuyến về xuôi ngày ấy
Từ Mỹ tho về Mỹ thuận đó em
Đường quanh co sỏi đá cũng êm đềm
Hồn say tỉnh chập chờn em diễm ảo
Anh ngắm em – ngắm mầu hồng trên áo
Đã
mấy lần tính gợi chuyện xa xôi
Đã mấy lần tim anh khẽ mớm lời
Em đẹp quá để anh mừng muốn khóc
Trên vai lạnh thấy mặt trời vừa mọc
Áo em hồng cho nắng đổ trong xe
Mỗi chặng ngừng mỗi giây phút qua đi
Một bóng cây xanh bên đường vừa khuất
Hạnh phúc đang say cũng là khi đang mất
Ngồi bên em sao lời nói không thành
Từng sợi tóc thơm nồng vương vấn vai anh
Xe nuốt vội quãng đường hoa nắng
Người bước xuống xe ngừng thời
khắc lắng
Tới nơi rồi nào anh có hay đâu
Em vẫn dùng dằng cho anh thấy đớn đau
Nghe hiện tại chìm sâu vào giá buốt
Đêm vừa xuống trên đôi vai gầy guộc
Hồn nghẹn ngào nghe phảng phất heo may
Anh đứng nhìn đôi mắt em buồn đầy
Mùa nước lớn rộng đôi bờ Mỹ thuận
Hai nẻo đường để buồn hai số
phận
Nẻo đường anh vào hun hút cô đơn
Ngã ba này hay tụ điểm nhớ thương
Hỡi mầu áo đã dìu anh vào mộng
Em về đâu để bến đò dậy sóng
Bước ngập ngừng- vai lạnh- bóng nghiêng nghiêng
Anh trở về mang dư ảnh không tên
Độc đạo đó từ nay sao tránh
được
Rồi luyến nhớ dâng theo chiều sóng nước
Đưa chiếc phà trôi mãi tận về đâu?
Tiếc Thầm
Từ
đâu người đến tình cờ
Như trăm ngọn sóng ập bờ bến tôi
Nghe mưa hiu hắt mé ngoài
Cồn xa thấp thoáng một vài bóng sương
Hôm nay trời quá u buồn
Mây sa thấp xuống mấy cồn
đìu hiu
Xe tôi đứt thắng lưng đèo
Ngẩn ngơ còn tiếc bóng chiều trên non
Rừng Lúc Nửa
Đêm
Nửa
đêm trời đất mênh mông
Rừng
hoang vu quá cho lòng xót xa
Cây
buồn đêm cũng trổ hoa
Chim
kêu dưới ánh trăng tà lẻ loi
Thương
rừng không tiếng lá rơi
Thương
ta trôi dạt một đời đắng cay
Đêm
đêm thức giữa rừng cây
Nằm
nghe sương rụng giọt đầy giọt vơi
Tưởng
như đêm suốt một đời
Ngày
mai không biết mặt trời có lên
1973
Thức
Đêm
nay phố đợi giao thừa
Cành
mai cũng thức đợi chờ ra hoa
Và
em cũng thức trong ta
Chút
gì lãng đãng như là sương bay
Còn
ta cũng thức đêm nay
Ngồi
nghe pháo nổ mà ngây ngất buồn
1973
Nhớ Màu Hoa Cải
Ơi
màu hoa cải tháng giêng
Bao
lần chợt nhớ chợt quên bao lần
Màu
hoa cải nở trước sân
Tuổi
thơ cùng với nắng xuân chan hòa
Bây
giờ hoa cải đã xa
Nắng
không vàng nữa riêng ta chợt vàn
Mưa Vang Mặt
Đường
Ngậm ngùi nhớ những
ngày xưa
Phất phơ dạo dưới cơn mưa ngày nào
Mưa vang một giấc chiêm bao
Cây xanh lá biếc xôn xao với người
Mưa từng giọt rượu trên môi
Lòng ta theo nhịp đất trời cùng quay
Những ngày lạnh hút chân mây
Niềm vui bắt đuợc cơn say trong đời.
Ngọt lòng nghe tiếng mưa rơi
Giọt mưa thu cả đất
trời vào trong...
Mưa như sương trắng cánh đồng
Tưởng còn tươi những nụ hồng trong
mưa
Nụ hồng đã rụng năm xưa
Mùa bong bóng vỡ bây giờ còn đây
Trong hồn đã vắng cơn say
Mưa còn thơm những tháng ngày trổ bông
Đưa tay hứng giọt mưa nồng
Nghe thân buốt lạnh một dòng suối sâu
Mưa từng hạt nặng mưa mau
Sương ngân lối cũ lòng đau vô bờ.
Tiếc Đời Sao Băng
Em còn bóng mát đầu sông
Nắng đi trải lụa nằm hong tơ chiều
Bụi mờ lạc nẻo chân xiêu
Hàng cây lượn khói tiêu điều chưa tan
Em còn tươi búp ngọc lan
Hương bay từ cõi thiên đàng nào xa
Kiếp trần trơ một hồn hoa
Thương mây trắng những ngày qua biển sầu
Em còn vầng nguyệt đêm thâu
Từ nao nao ánh hỏa châu cuối trời
Chim qua trăng sáng tuyệt vời
Chợt bâng khuâng tiếc thương đời sao băng
Trên Bờ Đá Tình Người
Chồi vui chưa trổ
cành không
Mù mưa giăng một nhánh sông âm thầm
Tình người bờ đá trăm năm
Sóng tình tôi cuộn trên dòng nước xuôi
Hang sâu chim ngủ phần người
Trơ vơ cột khói thở trời mây đen
Nẻo đời mai có còn em
Nhìn cây rủ bóng hồn im nắng tà
Ngại mây gió đuổi phương xa
Trời xanh sợi khói giăng qua bãi nào
Những ngày gió đợi trên cao
Trong mưa phố vắng bước sầu ngựa ô
Xe nào mai ngọn gió đưa
Chim quên tiếng hót nghe thu xuống cành
Như Hai Sợi Khói
Ngày đó có em và tôi
Như hai sợi khói giữa trời gặp nhau
Bất ngờ ngọn gió từ đâu
Tưởng hai sợi khói lìa nhau suốt đời
Bây giờ em lại cùng tôi
Vẫn hai sợi khói giữa trời gặp nhau
Biết còn gần được bao lâu
Chỉ lo cơn gió từ đâu vô tình
Đêm Trăng
Phơi Áo
Ngày mai đã hết quần
áo mặc
Một bộ diện gần cả tháng nay
Ta lười trời đất còn nể mặt
Thì sá gì đôi trận gió bay…
Nhưng đêm trăng sáng trăng huyền diệu
Gác trọ lòng không bóng mây vương
Bạn vừa đi khỏi trăng vừa tới
Đem áo quần ra giặt đỡ buồn.
Dưới bóng trăng mình ta một cõi
Đất trời im vắng giấc cô miên
Bên thau quần áo cao như núi
Nỗi buồn trong dạ cũng cao thêm.
Trăng soi từng chỗ cho ta giặt
Áo quần trắng toát một màu trăng
Vò từng chiếc áo nghe tim buốt
Lòng cũng sầu theo những nếp nhăn.
Ta ngồi nhìn bọt xà bông vỡ
Mỗi bọt tan theo một phiến
trăng
Tiếng của đời ai đang nức nở
Giữa tiếng đêm thu mộng xế tàn.
Cố thức giặt cho xong quần áo
Ngậm ngùi vắt những ánh trăng trong
Trăng theo nước chảy về vô
tận
Từng giọt trăng dư rụng xuống lòng.
Đêm nay phơi áo trên sân thượng
Phơi cả đời ta giữa quạnh hiu
Phơi cả hồn ta trong sương lạnh
Một trời trong vắt bóng trăng treo
Làm Sao Giữ
Được Hoa Chậm Nở
Ngồi
nhìn hoa nở vội vàng
Hoa càng nở vội lòng càng xót xa
Bây giờ nụ đã đơm hoa
Giấc mơ đẹp cũng dần qua mất rồi
Mai đây ta đến với người
Trên tay từng cánh hoa rời rã buông
Làm sao ngăn được nỗi buồn
Làm sao tỏ được hết nguồn cơn đây
Ngồi nhìn hoa nở sáng nay
Âm thầm ta khóc như ngày còn thơ
Bông hoa đã nở sai giờ
Làm sao giữ được hoa chờ người qua
Nỗi Hiu Quạnh
Của Dòng Sông
Chín năm chim đậu bến người
Thu đôi cánh biếc lạc ngoài rừng mơ
Đáy sông in bóng trời mờ
Nước lên mấp mé đôi bờ quạnh hiu
Tôi còn lại được bấy nhiêu
Bến hoang vu lặng những chiều tàn đông
Ngày dài gió nổi mênh mông
E thân lau lách buồn không thấu đời
Ngất ngây trong nỗi chiều rơi
Hút cơn say vẫn chưa nguôi kiếp sầu
Với tôi còn có gì đâu
Sông quanh co một dòng sâu ngậm hờn
Chân dung nàng
khi ngày tháng đẩy tôi vào đây bằng
những cánh tay đen
thì tóc nàng đã thành loài dây leo quấn quanh cửa sổ
mắt nàng thì dài
dài như mơ ước của đời nàng
như
nỗi khổ của đời tôi
với hoài bão đó biến nàng thành loài hươu cao
cổ
1969
Hoa quỳnh
cúi hôn
một đóa hoa quỳnh
thấy vầng trăng tõ đầu cành ứa
sương
đêm nay hoa rụng giữa vườn
ngày mai mây trắng con đường năm xưa
1972
Mơ Thành Mây Trắng
ngày đi
đời xế thu tàn
buồn trông theo ngọn gió vàng qua sông
tôi ngồi đốt lửa chiều không
khói bay trắng khắp mùa đông trong rừng
xanh từ hạt
máu rưng rưng
xuống vô cùng những đêm từng lá rơi
hừng đông nguyệt vội xa rồi
biển qua và bóng mặt trời lên cao
trong tôi trăm mảnh lụa đào
nhịp buồn của cánh dơi vào hoàng hôn
với em cùng ánh trăng suông
lòng ơi chưa mãn một cơn đau dài
từ trên đỉnh sóng tình phai
mơ thành mây trắng bay ngoài khói sương
Đã Qua Những
Ngày Mưa Biếc
Ngồi đây tiếc những
ngày mưa
Đời hoang mộ cỏ phút vừa hồi sinh
Em treo giọt nắng đầu cành
Lá trong gió động chút tình xa xôi
Chân chim chuyền mấy cành vui
Bướm trong mưa lượn mềm đôi cánh vàng
Ngồi đây một sáng mưa tan
Trời xanh trong cõi đời hoang vu nào
Quán xiêu là trạm nhớ đầu
Hồn ta em dựng tượng sầu thiên thu
Tia Nắng
1.
người đàn bà đã có chồng con
mà trái tim còn hừng hực lửa
nàng có cái nhìn của trăng nụ cười của gió và
tiếng hót chim khuyên
người đan bà như cụm mây đen
che khuất một khoảng trời xanh thao thức...
2.
rồi
một ngày chàng bỗng giật mình thảng thốt
có cơn gió lạ vừa thổi qua vùng yên tĩnh của
tâm hồn
trái tim bất ngờ đổi nhịp
thảng thốt nhìn quanh
tất cả đều trẻ lại
tất cả đều đáng yêu
những đóa hồng đang hôn ngọn gió...
chàng mơ hồ nghe tiếng sấm vọng từ xa
báo trước một mùa giông bão...
trong chiếc lưới vô hình thật êm thật êm...
cô dơn và yếu đuối
chàng giãy giụa
không ai có thể giúp được chàng
không ai có thể giúp chàng đăm săn đến xứ
mặt trời
đang lún dần lún dần xuống vùng sáp nhão
3.
có
tia nắng qua lỗ thủng mái nhà
vạch một lằn ranh
cắt đi những ý nghĩ điên cuồng tội
lỗi
chàng gom hết sức tàn
đẩy người đàn bà ra khỏi tim mình
như bứng một trái núi
một mình đớn đau
một mình vật vã
và khi ngọn núi đã ra khỏi trái tim
một khoảng trống êm đềm và nhức nhối
Lỡ Chuyến Xe
Chiều
Chờ
xe xe đã đi rồi
Hoài
công suốt buổi tôi ngồi dưới mưa
Xe
đi lặng lẽ không ngờ
Bánh
lăn chầm chậm cho vừa xót xa
Mây
trời lớp lớp bay qua
Xe
đi mỗi một thêm xa cách người
Chiều
tàn trên mỗi lá rơi
Bên
đường sương có một người trông theo
Xe
đi lay động bóng chiều
Mang
trong lòng rộng ít nhiều dáng xưa...
Chờ
xe xe vẫn không chờ
Đường
dài khuất bóng mưa mờ không gian
Mai
trong cõi mộng điêu tàn
Tiếc
ngơ ngẩn chuyến xe vàng chiều
mưa.
Hạc Thành Hoa