trang thơ

Trn Hoài Thư

 

 

 

 

 

 

Trần Hoài Thư thời chiến, tự họa 

Vai mang Ba núi đen
Hai giòng sông màu trắng (*)
Mũ rừng thay nón sắt (**)
Mắt cận chuyên đi đầu
Hôm qua về Chu Pao
Hôm nay lên Tân Cảnh
Tuần này xuống Bình Định
Tuần nọ ngược Bồng Sơn
Hết hành quân, Qui Nhơn
Đốt tháng lương mới lãnh

Anh nuôi: chủ khách sạn
Má nuôi: mụ tú bà
Em nuôi: Gái bán bar
Chiều ta như công tử

Chỉ có em là khó
Hành hạ ta không thôi

(*) Huy hiệu của Sư đoàn 22 BB: Ba hòn núi đen  và hai giòng sông trắng trên nền  đỏ

(**) lính thám kích, chỉ đội mũ rừng, trang bị súng nhẹ

Hỏi lòng

Bến kia, lạnh nến đôi hàng
Phố kia, và những con đường lặng im
Nhà kia, đóng cửa im lìm
Sao tôi không đóng nỗi niềm muội mê ?

 

Lạc đường ở biên giới Mỹ và Canada

Tôi lạc rồi, em biết không
Tôi đang quờ quạng giữa vùng mù sương
Cũng vì cái ngạnh cái ương
Ngỡ mình là lính tiền phương thưở nào

 

Nhưng sao…

Ở đâu cũng vẫn đất trời
Cũng rừng cô tịch cũng đồi tà dương
Cũng ngày nắng, cũng đêm sương
Cũng qua cũng lại phố phường người dưng
Cũng trên trời một vầng trăng
Cũng sông vẫn chảy hai giòng ngược xuôi
Nhưng lòng sao lại không nguôi
Nghe như bìm bịp gọi chiều nước lên…

 

Vị tình

Em tôi mang áo màu xanh
Tóc mềm nắng chảy như giòng suối mơ
Làm duyên ngắt cánh mười giờ
Cài lên mái tóc, em chờ tôi khen
Tôi không khen mà chỉ hôn
Để em phải nếm vị buồn tình yêu

 

Mưa đêm thức giấc

Ở đây đất lạ quê người
Mấy mươi năm cũng một đời xứ xa
Ngày ở Mỹ đêm quê nhà
Có khi thức giấc, bên ngoài, trời mưa !
Buồn ơi lạnh khép chăn thưa
Nghe như lời vọng quê nhà: Tiếng xưa

 

Đi

Bây giờ tôi bỏ tôi đi
Bây giờ tôi chỉ đi tìm chiêm bao
Tôi có mây trắng trên cao
Có rừng thu, tuyệt sắc màu trần gian
Bây giờ trời đất thênh thang
Tôi lên trên núi trên ngàn để vui
Dưới kia, mệt quá cuộc đời
Xa kia, xa quá, vợi vời Việt Nam

 

Xâm nhập mật khu

Gai  rừng  che bít lối
Đá tiếp đá chất chồng
Phân người  bốc thinh không
Cỏ tranh che tầm mắt

Người lính Thượng tiền sát
Ngần ngừ không dám lên
Trên  gương mặt xạm đen
Mồ hôi vàng lóng lánh

Tức mình, kê họng súng
Sau lưng thằng khinh binh
Ra lệnh mày không lên
Tao bóp cò đừng hối

Nói mà lòng muốn mếu
Muốn nói thêm một câu
Tao cũng són đái đây
Mày làm sao biết được ?

Đánh núi

Tiến lên lại sợ phục
Rút xuống sợ lột lon
Hét hoài, cổ họng khan
Chỉ mình ta lãnh đủ

Đi lên, dao mở lối
Gai xướt rách thịt da
Đau quá, tức chửi cha
Những thằng già hiếu chiến.

 

Bóng tối

Trong bóng tối có ai còn phân biệt ?
Có ai còn biết được người hay ma?
Chúng tôi lỡ sinh trong thời oan nghiệt
Chỉ chập chùng những bóng tối tha ma

Chúng tôi phải dùng tai thay đôi mắt
Chúng tôi phải dùng mũi để nhìn trông
Thần trí cứng, đuổi theo từng tiếng động
Tim như chừng vỡ cả khối hư không

Chúng tôi sống, ngày là đêm, bóng tối
Trong hầm sâu, dưới địa đạo u minh
Hơi hụt hẫng, theo từng cơn địa chấn
Tai ù ù như bật vỡ âm thanh

Chúng tôi đợi, từng giờ như thế kỷ
Hỏa châu vàng oà vỡ cả màn đêm
Ngọn cứu rỗi, nơi này không Phật Chúa
Chỉ ánh sáng lòa, thảng thốt, mông mênh

Chúng tôi đã nghe nhiều hơn thấy
Tiếng côn trùng rên rỉ, tiếng mưa rơi
Cả tiếng mớ của một người lính ngủ
Rất an bình không thao thức suy tư

Chúng tôi sợ nhưng kềm cơn sợ hãi
Bóng đêm ơi, cõi lụy của hồn âm
Ngọn gió lạ, như nổi từ  địa phủ
Ông bà ơi, xin phù hộ đàn con

 

Trước giờ tiếp viện

 

nửa đêm kẻng giục, quân ra trận
kinh động cả lòng đêm tối bưng
nhận lấy ba ngày cơm gạo sấy
không buồn chỉ một chút bâng khuâng

đời ta là con số không vô tận
may trên đầu còn chiếc mũ rừng
mũ nhẹ nên coi đời cũng nhẹ
chiến tranh. Thì cũng tựa phù vân

người lính sao anh còn ngái ngủ
anh có lo gì một chuyến đi
anh có mang theo lòng thống hận
hay là cái nghiệp buổi sinh ly

anh có buồn không giữa cõi đêm
mỗi lần xuống núi, về mông mênh
lên xe, bỏ lại đồi thiên cổ
bỏ trại gia binh lạnh ánh đèn

thì đi, lầm lũi đi vô định
ở cuối trời kia, vẫn cuộc chơi
hỏi ông thượng sĩ Nùng, xin rượu
cổ lai chinh chiến, kỷ nhân hồ

 

Thơ cho Khoa Hữu lúc 5 AM

Ông Khoa Hữu
Lửa của ông có vấn đề
Nguyễn Thanh Châu vừa tìm ra cái  …ô vuông
Sau vài câu thơ
Ô vuông chó má
Ô vuông vô tình
Ô vuông vô tâm
Làm nỗi buồn của tôi như rưng rưng
Tôi  đã dành trọn bao nhiêu ngày
đốt nét hương lòng về ông
layout từng bài thơ của ông
Nghiền ngẫm thưởng thức thơ ông
Vậy mà lại bỏ qua những ô vuông chó đẻ

Tôi có hơn hai mươi năm trong ngành điện toán
Tôi từng là chuyên viên đi tìm những con bug ẩn dấu quấy rầy
Tôi từng  biết thế nào là thử qua những test case
Vậy mà tôi phải đầu hàng
Lần đầu tiên đầu hàng
trước cái symbol mất dạy

Tôi đầu hàng rồi
Thị lực tôi rõ ràng quá yếu rồi
Gắng làm gì cho mệt

Nhưng tôi thương thơ ông
Thơ của một người lính miền Nam
đầu ngẩng cao
Tim vẫn còn lửa
Tôi thương thơ ông
Bởi ông chuyên chở dùm tôi những điều tôi không nói lên được.

Thôi thì, lại thêm một lần
Xé giấy, xé bìa
Bỏ thơ ông vào thùng recycle
Tội nghiệp

Tha lỗi cho tôi

7/25/12

 

Quạ gọi bên triền lũng

Về đây, quạ gọi bên triền  lũng
Đêm ly hương, khói thuốc chập chờn
Bạn hữu mấy thằng trôi thất tán
Mấy thằng ngồi đợi chuyến đò ngang

Về đây, trăm chiếc đò u tịch
Những ngọn đèn run lạnh hơi sương
Dầm khuya, kinh  động đêm âm phủ
Có hồn ma nào ở hẻm âm dương

Về đây, mả cũ nhang không cháy
Vàng bạc mà chi, tro than chi
Ta về thăm lại ba vồng mả
Thăm những hồn ma chưa kịp đi

Về đây, cốc rượu pha lệ huyết
Bầu bạn lạc đàn nhắc chuyện riêng
Có người lên cuốc bên triền núi
Cuốc cuốc hoài, tìm những oan khiên

Về đây, rẽ cỏ bờ hoang địa
Kiếm nỗi buồn chia tặng chung nhau
Người mẹ Bắc lên non tìm cốt
Người mẹ Nam xuống biển tìm xương

Về đây,  người  đỏ gay hơi rượu
Vác xẻng ra vườn đào cốt khô
Người sẽ khóc như trời tháng bảy
về đây, lạnh cả những oan mồ

Về đây, hương lửa tro tàn lạnh
Thiếu phụ nào điên loạn trên non
Có đứa con không nhìn mặt bố
Dẫn mẹ về qua những triền sơn

Về đây, mở lại tòa binh trận
Lịch sử này ai được ai thua ?
Ai giãi cho xong lời chung thẩm
Triệu oan hồn đòi mạng hôm qua…

 

Khi chị về

Xa thì xa. Người cũng thật xa
Chị có về bàn chân bỏ guốc
Dòng sông đêm trăng.
Thở dài não nuột
Dấu chân rồi cũng xóa.
Nằm im
Chị có về trăng muời sáu trăng lên
Một giọt sương cũng lạnh mình lóng lánh

Hay giọt lệ của một thời con gái
Hay giọt vui của tuổi chớm hoa xuân
Mười sáu trăng tròn hồn chị bâng khuâng
Đêm ra tắm ngoài bến sông im vắng
Chiếc gáo dừa. Múc trăng. Trăng động
Dòng suối trăng lai láng cả bình nguyên
Ai khỏa thân lồ lộ cả trăm miền
Chị có thẹn vì trăng nhìn trên lá
Khi chị về gió len bờ khe hạ
Mơn man từng nụ thắm. Mơn man
Khi chị về em quá ngẩn ngơ
Cho em gởi theo vầng trăng kỷ niệm

Để lại từ tâm

Thì cô đơn cũng lấp đầy khoang cửa
Ba bốn giờ đêm lạnh nghe hơi sương
Để mang trong hồn một nỗi nhớ thương
Xe nghiến bánh. Không. Người phu hốt rác
Thì xa vắng, thì mênh mông xa vắng
Ly tách khô đọng lại giọt cà phê
Con chó hoang cào cửa đến mê mê
Cửa đã đóng sao nhà chừng ngập gió

Tôi thức giấc. Sàn nhà hoang. Trống ngõ
Ai hôm qua đến gõ cửa một lần
Một lần rồi, người để lại từ tâm
Sợi tóc cũng ướp theo mùi nhung nhớ

Nói gì đi, bài thơ vừa dang dở
Những nỗi buồn thật vô cớ vô duyên
Thèm vô cùng một tiếng nói Việt Nam

Thèm ai đọc cho nghe một bài Nguyễn Bính
Nói gì đi, xứ này, quá lớn
Tìm đâu ra những trái tim hồng
Giữa vô cùng không núi không sông
Một tiếng cảm thông
cũng là ấm áp

Thì cô đơn cũng lấp đầy quán sớm
Ai đến đây gió bỗng nổi mùi hương
Rồi bỏ đi, sao để lại nỗi buồn
Như chai rượu trống trơn lòng ly tách
Thì gió nổi, đâu có gì cay mắt
Lời hôm xưa, không trăn trở mà đau
Gặp một lần thì trời cũng mưa ngâu
Tội nghiệp lắm cho những người ngăn cách

 

Bông châu thổ

Vươn giữa trời châu thổ
Tuyệt vời những loài bông
Vươn giữa miền lụy khổ
Dịu dàng hoa từ tâm

Bông vàng, như điên điển
Bông trắng như súng đồng
Miền Tây ơi vương trạch
Đất và người bao dung

Tôi là tên lính trận
Giày vẹt khắp đồng bằng
Ngày quân dừng xóm nhỏ
Điên điển vàng rộ sân

Mẹ vo nồi gạo trắng
Em ra vườn hái bông
Nồi canh chua điên điển
Ấm chút tình non sông

Giờ tôi tù gánh củi
Qua vườn xưa nhà em
Vẫn mùa bông điên điển
Sao cả trời buồn tênh

Mẹ ngồi nhìn ra cửa
Tóc bạc mỏi mòn trông
Em đâu rồi, hở mẹ?

Gió chuyển mùa lập đông

 

Qua đập hoàng hôn

Qua đập hoàng hôn, con nước lớn
Gò Bồi xa hút, buồn níu chân
Trời cũng sắp đi vào giấc ngủ
Lội sông lội sông về Tân Dân

Đứng đây nhìn thấy bên Tân Ngãi
Một đỉnh Kỳ Sơn núi chọc trời
Cuộn khói trại binh mờ Tháp Bạc
Ai gởi dùm con nhớ về xuôi

Mùa mưa, nước lớn dâng ngang ngực
Lính đội ba-lô, đỡ súng trường
Trên khúc trường giang chiều sót lại
Một mặt trời đỏ ối soi gương

Kinh Kha ngày ấy qua sông Dịch
Cả nước đưa, đồ trắng để tang
Ta cũng qua sông về đất địch
Sao hồn ta là bãi mênh mông ?

 

Em lên thăm anh

Em lên thăm anh mang mùa thiếu nữ
Nhà anh đây, những hố hầm phòng ngự
Không có gì ngoài một ít bài thơ
Không có gì ngoài những hoa mười giờ
Đỏ thắm cả một triền đồi heo hút
Em lên thăm anh, áo màu hoa cúc
Mà hầm anh, lâu quá, không sửa sang
Em xem kìa, lựu đạn với dao găm
Không có cả một tấm hình để thêm tươi mát
Không có bức tranh, dù là tĩnh vật
Để ấm cuộc đời trong tuổi thanh niên

Em lên thăm anh, trời như vào giêng
Căn hầm anh tự dưng bừng ánh sáng
Những thùng đạn tự lâu nay câm nín
Bỗng một lần chúng thức dậy nôn nao
Như hoa mười giờ gặp nắng xôn xao
Như hồn anh biết lần đầu hạnh phúc.

 

Cây đa bên cầu

Thị trấn nằm hai bờ quốc lộ
Vỉa hè loang lở đường mương con
Những quán bên đường nghèo trống gió
Những cô hàng buồn như tản cư

Bồng Sơn mùa nước dâng sông Lại
Ngày sủng loang trên những mảng dừa
Mặt trận đổ theo bìa Đệ Đức
Nghe cận kề lửa hướng Tam Quan

Bồng Sơn, mây ám toàn tin dữ
Chiều chưa buông, quận đóng năm giờ
Giặc chiếm cận sơn, người chạy loạn
Còn bên cầu, trơ trọi cây đa

Cây đa. Có mặt khi nào nhỉ
Có phải nơi này là quê hương
Có phải mỗi con người trôi dạt
Cất trong tim:  bóng mát thiên đường

Cây đa. Vươn giữa trời bi lụy
Những thổ thần hoang lạnh nhang
Lửa cháy Trường Lưu, đò đã chặn
Chị ra sông, ơi ới đoạn trường

Cây đa. Ngàn rễ đâm lòng đất
Như tấm lòng người với Bồng Sơn
Đa bám làng, tôi đi bám đất
Đất và làng, thương quá quê hương

 

Đêm ra biển

Đêm ra biển,  đêm dậy đàn. Đêm tuyệt mộ
Đêm lạy Trời lạy Phật lạy Ba Ngôi
Đêm lên thiên đàng hay địa ngục, đêm ơi
Đêm chới với lằn ranh miền sống chết
Đêm rất lặng mà đêm tru thảm thiết
Đêm hiền từ  mà đêm nổ lòng ghe
Đêm sóng gào mà đêm lại nín khe
Đêm gió dữ mà bình an nhắm mắt
Đêm nước mặn mà ngọt ngào nỗi chết
Đêm quá dài mà ngắn chớp tử sinh
Đêm ơi đêm, một cõi u minh
Đêm bật khóc nhìn chúng tôi tự sát…

 

Đi về

Đi về biết chở gì theo
Chở theo vạt nắng bên đèo vào xe
Đi về, tôi chở mình ên
Bạn đường đã bỏ sau triền cận sơn…

 

Ngày vàng

Còn lại hai vợ chồng già. Xa lộ
Đi về, buồn ngủ, đường lại xa
Vợ tiếp chồng
lái cho chồng ngủ
Gió lộng ngoài
gió lộng u u

Mắt ta vẫn ráo, sao không ngủ
Xe vẫn lao vào chốn tối đen
Trong cõi vô cùng như nín thở
Em cất lời,  tiếng hát lênh đênh

Đêm vẫn đêm dài đêm không ngủ
Người vẫn đi về cùng cõi mông mênh

 

Gốc nhớ

Sân nhà ta cỏ mọc hoang vu
Những gốc dại cứ kiên trì bám đất
Như  nỗi nhớ cứ bám vào trí óc
Muốn nhổ hoài càng nhảy ngọn xanh um

Mà vườn nhà thì quá đỗi mênh mông
Bầu trời xám, quạ gọi bầy đi ngủ
Cầm chiếc cuốc, cuốc hoài gốc cỏ
Làm sao bứng hoài gốc nhớ trong ta ?

 

Lính tiền phương

Khi ra trận ta là thằng chết trước
Tổ quốc ghi ơn,  lãnh tụ đẹp lòng
Khi tìm vợ, ta là thằng chạy chót
Nên khó lòng ấp vợ đẹp trong chăn…

Kinh nghiệm

Ở một nơi có quá nhiều anh hùng
Tay lãnh tụ  thường là tay sợ chết
Ở một nơi có quá nhiều kẻ chết
Kẻ xúi nhiều thường là kẻ sống lâu

 

Thời gian ơi đừng vội

Thì mỗi ngày vẫn lối cũ đường quen
Những bánh lăn của cuộc đời chưa mỏi
Thong thả nhé thời gian ơi đừng vội
Ta chưa về thăm hết những thân sơ
Quà đất trời còn dư dật, no nê
Cuộc đời vẫn đầy những bất ngờ lý thú
Vẫn lóng lánh như một trời tinh tú
Vẫn đam mê như nhựa sống hồi xuân
Những con bồ câu vẫn nhảy tung tăng
Những nhịp sắt vẫn reo dòn dưới bánh

Thì buổi sáng ta chào tay buổi sáng
Thì hoàng hôn ta chào lại hoàng hôn
Chào cuộc đời khi trời đã chớm thu
Thong thả nhé thời gian ơi đừng vội !

 

Cho những người

không bao giờ thấy hòa bình

 

Thì đi về, sẽ không nói năng

Nhưng hàm răng phải cắn bầm bật máu

Những thằng sống chưa vui mừng thoát chết

Nhưng nỗi buồn, những thằng chết, để đây

Đây chiếc poncho, tao kéo xác mày

Ngủ yên nhé, rồi sẽ vào nhà xác

Rồi mẹ cha sẽ mặc đồ tang trắng

Rồi anh hùng rồi tổ quốc ghi ơn 

 

Cứ ngủ đi, hết lệnh lạc hành quân

Hết nhổ chốt, hết đêm dài trắng mắt

Hết chiếu rượu, bưng cả thau mà nốc

Hết dưỡng quân, tìm gái ở Qui Nhơn

Hết da vàng, hết máu đỏ Việt Nam

Hết hết cả, chào tay mày lần cuối

 

Tao cắn răng, nói rằng mình đừng khóc

Thằng nào đây, thằng Bắc hay thằng Nam ?

Sao mặt mày thân thể  đều cháy đen

Nằm thanh thản dưới mặt trời  cháy lửa

 

Chíên tranh, chiến tranh trò chơi chó đẻ

Mày bỏ cuộc rồi, tao chơi với ai ?

 

 

Thế hệ chiến tranh

 

Thế hệ chúng tôi mang đầy vết sẹo

Vết sẹo ngoài thân và vết sẹo trong hồn

Không phạm tội mà ra tòa chung thẩm

Treo án tử hình ở tuổi thanh xuân

 

Thế hệ chúng tôi loài ngựa thồ bị xích

Hai mắt buồn che bởi tấm da trâu

Quá khứ tương lai, tháng ngày mất tích

Đàn ngựa rủ bờm, không biết về đâu

 

Thế hệ chúng tôi chỉ thấy toàn lệ máu

Chưa bao giờ thấy được một ngày vui

Thời chiến giày saut,  lao vào cõi chết

Hòa bình phận tù, trâu ngựa khổ sai

 

Thế hệ chúng tôi già như quả đất

Râu tóc mỗi ngày mọc những hoang mang

Ngoài phẫn nộ, trong chán chường ẩn khuất

Đếm những nỗi buồn bằng lời nhạc Trịnh Công Sơn…

 

 

Thế hệ chúng tôi

Khi trở lại ngồi trong lòng quán tối
Thuốc vàng tay, và vầng trán đăm chiêu
Thế hệ chúng tôi, những đứa đôi mươi
Hồn đã mọc những nụ buồn chín sớm

Khi trở lại, dựa lưng vào vách quán
Để giọt buồn pha đậm tuổi suy tư
Chiếc mũ rừng che nửa mặt âm u
Đôi giày trận bết bê bùn đột kích

Khi trở lại nghe Nỗi buồn nội chiến
Lời ca nào làm quặn thắt lòng ta
Chợt nhìn lên thấy mắt bạn lệ nhòa
Sao tuổi trẻ chúng ta lại buồn quá đỗi

 

 

Ngày gặp bạn cũ

Những thằng bạn buổi hôm nào áo trận
Thoắt giờ đây: tóc đã điểm hoa râm
Khi gặp lại từ phương này quả đất
Chợt nhìn lên: giờ vầng trán đã nhăn

Trong đôi mắt mỏi mê cùng cơm áo
Có chút gì phảng phất của quê hương
Mây Đèo Cả như hôm nào dừng lại
Chiều Pleiku như buổi nọ mù sương

Thấy như thể trời Bồng Sơn mưa đổ
Chiều cuối năm quân chuyển xuống Đèo Nhông
Đường xe lửa ai ngồi châm điếu thuốc
Áo tơi dầu che khuất dãy Cù Mông

Thấy như thể lon Guigoz cam khổ
Chút đồ ăn còn trộn với tử sinh
Nhai hối hả kịp xuống đồi đột kích
Mưa xóa dầm dề khu trại gia binh

Thấy như thể đêm qua về quận lỵ
Vài ba thằng trải chiếu dưới đêm trăng
Dăm trái ổi và bi đông rượu đế
Con cá khô thiều chia chút tình thân

Thấy như thể mồ hôi và nước mắt
Mặn và đau từ núi nọ rừng kia
Qua An Lão mày tao còn gọi máy
Về Phù Ly hai đứa lại xa lìa

Thấy trở lại những chuyện đời dâu bể
Hôm nào đây miệng hò hét xung phong
Trong chớp mắt, cả cơ đồ sụp đổ
Buồn gì không hỡi thế hệ long đong

Thằng ra Bắc, kêu thầy, thầy bỏ xứ
Thằng vào Nam, gọi bạn, bạn lưu vong
Sông núi ấy bao hồn ma trở dậy
Kéo nhau về, kêu thảm một mùa xuân

Những thằng bạn buổi hôm nào áo trận
Thoắt giờ đây, tóc đã điểm hoa râm
Khi gặp lại từ phương trời viễn khách
Chợt nhìn nhau, sao nước mắt lưng tròng

 

Saigon trong trí nhớ

 

Saigon có mùa hạ dài hơn mùa đông

Nên Saigon có mắt em xanh như da trời tháng sáu

Saigon có thật nhiều quán cà phê quán cóc

Nên bàn ghế Saigon đầy ấp tình thân

 

Saigon có ngày cuối tuần Thủ Đức về thăm

Để những xe lam dập dìu Bến Thành Chợ Cũ

Để anh trở về thăm người em nhỏ

Khi ngọn đèn Saigon đã thắp sáng bùng binh

 

Saigon buổi chiều trời hay nổi giông

Nên những hiên nhà là những hiên tình hò hẹn

Saigon có những con bồ câu cúc cù trên hàng dây điện

Nên Saigon vẫn là nơi hò hẹn của những kẻ yêu nhau

 

Saigon ít khi thấy được ánh sáng hỏa châu

Nên đêm đêm Saigon bình yên giấc ngủ

Để em đến trường như con sáo nhỏ

Để người lính trở về có chỗ dừng chân

 

Đẻ mãi mãi Saigon là những bâng khuâng

Trong con tim của những người viễn xứ…

 

Khi qua Cai Lậy

Chắc mẹ gọi em về nhà ăn cơm
Em mải mê theo cánh diều đồng cỏ
Em đợi gió. Cả một trời  nín thở
Gió ơi gió về đẩy cánh diều lên
Cho thân diều nâng với mây bay lên
Bay lên nữa, vào tận cùng trời đất
Chặt dây nhé kẻo diều bay vuột mất
Thả cho vừa sợ gió đập diều đau
Mắt ngập trời xanh, mây trắng phiêu du
Tóc bay xõa như đuôi diều rối rít
Tội nghiệp em, giữa cánh đồng – cõi chết
Chú học trò còn nấn ná ham vui…

 

Rồi một mai tôi phải xa Bình Minh

Đâu cũng là trái tim hiền thục
Đừng bắt con tôi phải học giết người
Tôi đã mất rồi, mất tuổi đôi mươi
Tôi không thể để con tôi, mất thêm lần nữa
Thôi thì giã từ, giã từ tất cả
Trước sau gì tôi cũng phải ra đi

Rồi một mai tôi phải xa Bình Minh
Tôi không biết có một ngày trở lại
Thôi thì hôm nay, tôi xin phát mãi
Cái gia tài của một kẻ sắp điên

Rồi một mai tôi phải xa Bình Minh
Chiều nay, cho tôi xin được chào lần cuối
Gia tài của tôi, những cây kem chuối
Như những con cá chuồn nóng lạnh nhão nhê
Như những ký đường ký gạo giấu tận đáy khe
Mỗi ngày tôi mang trở về thành phố
Chiếc thùng cà rem, gia tài tôi đó
Đã giúp một người ngẩng mặt nhìn lên

 Rồi một mai tôi phải xa Bình Minh
Xa những trẻ con, đứng chờ trước ngõ
Xa những cụ già nhìn tôi mắt đỏ
Xa những cánh đồng bốc lửa mùa khô
Xa những dòng kênh, vàng đục phù sa
Xa những bến đò, bến sông, bến nước
Tôi phải đi xa, thật xa, tổ quốc
Còn lại chiếc thùng, tôi phát mãi, rồi đi

Rồi mai này tôi phải rời xa Bình Minh
Những làng xóm xin cúi đầu từ tạ
Xin từ biệt người quen và kẻ lạ
Dẹp hết nỗi buồn đang mưng mủ, nhức đau
Khi chọn cho mình kiếp sống lưu vong
Có nghĩa là làm một tên không tổ quốc
Tổ quốc trời ơi, đâu là đất nước ?
Đâu là trời đất của riêng ta ?
Đâu là sông là núi của ông cha ?
Đâu là khoảnh trời cho ta dưỡng khí ?
Ta sợ lắm những mỹ từ lừa mị
Những vòng hoa ngụy trá, những nhân danh
Những tiếng anh hùng dũng sĩ quang vinh
Những chữ nghĩa âm vang sặc mùi giết chóc
phản động, chó săn, Việt gian, phản quốc
Những chiếc tròng thắt cổ
                          Những bản án không tên
Những mổ mật người, uống máu moi tim
Những bài hát bài thơ sặc mùi đồ tể
Ta sợ lắm, làm con bò gặm cỏ
Làm con trâu kéo mãi chiếc gông bừa
Ôi đất trời này, thật quá dễ thương
Đâu đâu cũng là mái nhà Thượng đế
Vâng, đâu cũng là đêm đầy tinh tú
Cũng là ngày tươi đẹp hoa xuân
Cũng nỗi buồn chen lẫn nỗi hân hoan
Cũng tiếng khóc, tiếng cười, ôi hạnh phúc
Đâu cũng là trái tim hiền thục
Đừng bắt con tôi phải học giết người
Tôi đã mất rồi, mất tuổi đôi mươi
Tôi không thể để con tôi, mất thêm lần nữa
Thôi thì giã từ, giã từ tất cả
Trước sau gì tôi cũng phải ra đi

Trong thùng tôi vẫn còn đầy cà rem
Xin tặng bà con chút quà lần cuối

Xin tặng bà con kem đường kem chuối
Gọi là chút tình của kẻ sắp xa.

 

Đêm từ biệt Việt Nam

Lăn chiếc phuy dầu lên cá lớn
Trời ơi, ta từ biệt Việt Nam
Việt Nam.
Đêm ấy đêm trừ tịch
Có những con người lại cách ngăn

Chào những đường thân, những lối quen
Những hàng cây lá bên thềm
Chào cây cầu đá qua thành phố
Chào những bờ hiên, những cột đèn

Chào ai, lầm lũi trong đêm lạnh
Cơn gió giao mùa chớm lá xuân
Người về cho kịp đêm đoàn tụ
Ai lại lên đường.
Ai lặng câm

Vẫn biết lần đi là bỏ hết
Là phủi tay. Cháy túi. Sạch trơn
Quay nhìn lại: Em còn bóng nhỏ
Ngọn đèn vàng lạnh một dòng sông

Về đi. Em nhớ đừng ôm mặt
Rồi thắp giùm anh một nén nhang
Con có hỏi anh.
Em hãy chỉ
Mây dịu dàng trôi giữa mênh mông

Về đi để tiếp đời cô phụ
Tiếp mảnh hồn khô héo nhớ nhung
Mai mồng Một, cắn răng đừng nấc
May cuộc đời tươi đẹp mùa xuân

Về đi để trả bài ma quỉ
Những đau thương câm nín chất chồng
Em hãy lấy ngày này giỗ kỵ
Một ngày nào chim đã bặt tăm

Về đi, kẻo máy tàu đã nổ
Như những người ôm ngực con tim
Trong khoang chật, nghe chừng nín thở
Anh hùng đâu. Một nỗi lặng thinh

Gió trừ tịch hú dài Bãi Giá
Đập mạn thuyền, sóng vỗ buồn tênh
Đêm vượt thoát ai ngồi nín thở
Cả quê nhà, mờ nhạt hai bên

Lăn chiếc phuy dầu lên cá lớn
Trời ơi, ta từ biệt Việt Nam
Việt Nam.
Một vệt mờ xa thẳm
Một chút rưng rưng bật xé lòng

Việt Nam. Tối quá, không đèn lửa
Ta ở trên thuyền ngực vỡ toang
Một nỗi buồn như đông đặc lại
Một nỗi vui oà vỡ cả hồn

Là lúc biết mình như thoát nạn
Sáng chân trời, hồng rực vầng dương
Là lúc, thấy mình như bất hạnh
Sắp làm người không có quê hương

Là lúc lòng dửng dưng chờ đợi
Nỗi dửng dưng buồn bã lạ lùng
Như thể trong một trời chuyển động
Một giọt sương cô độc tận cùng

 

Trung đội

Băng đồng, băng đồng, đêm hành quân
Người đi ngoi ngóp, nước mênh mông
Về đây Bình Ðịnh ma thiêng lãnh,
Mỗi địa danh rờn rợn oan hồn

Trung đội những thằng trai tứ chiếng
Những thằng bỏ lại tuổi thanh xuân
Diều hâu bôi mặt hù ma quỉ
Thuở đất trời bày đặt nhiễu nhương

Ðêm của âm binh về xứ khổ
Poncho phơ phất gió hồn oan
Trên vai cấp số hai lần đạn
Không một vì sao để chỉ đường

Mưa lạnh thèm tu hơi rượu đế
Ðể quên tim nhảy nhịp lo âu
Giơ tay vuốt mặt lau tròng kính
Giờ G, giờ G sao quá lâu

Thì đi, đột kích trong lòng địch
Chụm tiếp nồi cơm hộ Bắc quân
Cơm nóng thầy trò ăn đỡ đói
Ha hả cười, cơm của nhân dân

Trung đội cả tuần, đêm không ngủ
Lương khô đã hết, chờ trực thăng
Hành quân một tháng trên An Lão
Một tháng trời mưa thúi chiến trường

Pháo chụp người gào khan cả giọng
Máy sôi tắt nghẹn chờ phi tuần
Miểng thép đâm xiên, thằng bạn gục
Hỏa châu vàng thoi thóp triền sơn

Ðịch vây xiết chặt bộ tiền phương
Quân băng đường máu về Bồng Sơn
Qua kênh, sương muối mờ tre bụi
Thánh giá trơ vơ nóc giáo đường

Nước nguồn đổ xuống ngày binh lửa
Những xác nào đã thúi hôm qua
Ai bạn ai thù sao quá thảm
Trên một dòng cuồn cuộn oan gia

Con sông chia cắt bờ bi hận
Cột khói còn lưu luyến chiến trường
Có ai chạy loạn bơi xuồng kể
Một thước đi, xác ngập thước đường

Cây cầu sắt bắc qua tử địa
Bên kia sông ta chiếm rừng dừa
Ðêm bỗng nghe quạ bầy động ổ
Gọi ran trời kinh động sao khuya

Lũ quạ trốn đi từ dạo ấy
Ðể giờ đây kêu động rừng phong
Quạ gọi bầy tháng năm tháng bảy
Sao ta gọi bầy thăm thẳm mù tăm

Trung đội ta những thằng giữ đất
Từ Qui Nhơn, Phù Cát, Phù Ly
Ra Tam Quan, qua rừng An Lão
Từ Kỳ Sơn, Phước Lý An Khê

Ðồng đội ta những người đã chết
Những Vọng, Nga, Nai, Bình Lò Heo
Những Chấn, Hảo, Sơn, Tài Xóc Dĩa
Ðàn diều hâu thảm thiết khóc òa

Lịch sử cũng vô tình thế đó
Người qua sông không nhớ con đò
Những người chết không còn nhắm mắt
Người sống giờ như những hồn ma

 

Chim và phong thơ

Hiên nhà tôi có hai chim nhỏ
Mỗi mùa xuân lại tha cọng rơm
Trên thùng thơ chim làm chiếc tổ
Cọng rơm đan một cõi thiên đường

Nắng chưa ngập triền hoang dại cỏ
Sao đất trời đã quá dễ thương
Con chim mái hiền từ trong ổ
Con trống bên ngoài
ríu rít yêu đương

Chim không hay thùng thư đã mở
Những phong thư đầy ngập tâm hồn
Phong thư đỏ như màu rượu đỏ
Pha ngọt ngào của buổi tân hôn

Chim trở lại tha thêm ngọn cỏ
Tôi cõi lòng cũng đỏ từ tâm
Trên cành khô nụ xanh vừa trổ
Như lộc mầm vô lượng mùa xuân

 

 

Thơ về Huế

 

Phải viết gì trên gói pall mall

trên đôi giày há mồm sờn đít

phải viết gì trên báng súng M.16

trên chiếc võng nylong làm khăn choàng cổ

phải viết gì cho lũ học trò

thầy kiếm miếng cơm nhà giàu nhà rộng

thầy khóc từng đêm mỏi mòn tương lai

dạy các em một bài chính tả

như giọng khô khan trên chiếc bảng đen

thầy tính tiền lời tiền lỗ

như buổi tối đạp xe qua cầu

gió lùa áo tơi thầy về thở dốc

phải viết gì cho một gia đình

cha làm đơn gửi bà dân biểu

xin phụ cấp từng miếng cơm

từng bao xi măng bột mì viện trợ

cha làm đơn gửi bà dân biểu

xin cho con được ở gần gia đình

(thằng con hai lần bị thương cận thị rất

nặng)

Mẹ từ lâu trốn về miền xa

không biết mẹ còn nhìn mặt thằng con út

mẹ từ lâu khóc cảnh đoạn trường

như lời ru não nùng vào mưa mùa hạ

phải viết gì cho lũ bạn bè

khi tôi về qua trường đại học

khi tôi buồn lầm lũi trong mưa

ký ức nhòe đi hàng băng biểu ngữ

làm sao tôi gọi trong mưa

lời gọi to khi tôi về thăm Huế

buổi chiều đi giữa công viên

hàng cây dừa khô đen sùi rủ xuống

tôi lại thèm cúi xuống đất nhìn

những nấm mồ vô danh hiền hậu

làm sao tôi đi qua một quán cà phê

không khỏi thèm thuồng mùi vị

không khỏi buồn rầu dừng lại rất lâu

kêu tên từng người thân sơ năm cũ

tôi phải nói gì đây

một điều làm con tim giận dữ

như mỗi lần uống thêm một tí cà phê

thấy anh em mỗi người xa cách

trong mưa tháng mười cố đô lụt lội

tôi ngửa mặt tìm áng mây xanh

dịu dàng tắm mùa ngâu rụng

phải nói gì đây

bạn bè càng thêm xa cách

thằng từ miền Nam về đây trốn lính

thằng từ miền Bắc vào lại cụt chân

Thằng để râu uống hớp whisky

Mặt nóng bừng làm thơ vô sản

Phải viết gì trên gói pall mall

Tôi tự nhiên nhổ bãi nước miếng

Trên trời mây vẫn màu tang

Tôi đợi ngày trở về thật là yên ổn.

 

(VĂN HỌC số 94 – NĂM THỨ BẨY - Ngày 1 tháng 10 năm 1969)

 

 

Vào Giêng

 

Tôi ở bên ni trời viễn biệt

Em xa. Xa ngái tận phương trời

Ở đây tuyết trắng giăng mờ ngõ

Tháng giêng em và tôi hai nơi

 

Nơi quê nhà trời đã vào xuân

Em nơi nào, Sài Gòn, Qui Nhơn?

Tôi qua Nữu Ước trời không độ

Khuấy cốc cà phê đặc nỗi buồn

 

Em nơi nào, nắng có vàng không?

Cho tôi về thăm lại Ban Đông

Những đồi hoa tím, đồi sim tím

Tím theo từng cây số nhớ nhung

 

Em nơi nào, chim én về không?

Trời quê hương lúa trổ đòng đòng

Cho tôi nhớ lại mùa xuân cũ

Em đã theo đời tôi ruổi rong

 

Em nơi nào, hương sứ còn vương?

Tôi có người yêu đẹp lạ thường

Đêm tối miền cao trời thấp lại

Muôn sao trời cũng chụm yêu thương

 

Em nơi nào, rừng có lao xao?

Trời mù sương, bóng em gầy hao

Tôi đi để lại người em nhỏ

Giữa rừng hoa quì vàng chiêm bao

 

Xin em hãy lại căn nhà cũ

Giúp mẹ tôi lau màng nhện giăng

Cố thử xem giùm trong một xó

Đôi giày há mõm thuở thanh xuân

 

Xem thử trong giày còn hạt cát

Của những ngày tôi lội thăm em

Xem thử đế giày còn bẹt gót

Của những ngày gian khổ lênh đênh

 

Em nơi nào, ở nơi nào nhỉ

Trời đã giêng rồi, em biết không

Tôi qua Nữu Ước ngày không độ

Gọi cốc cà phê, lạnh nỗi lòng

 

Lạnh thêm nỗi nhớ trùng trùng

Tìm đâu hương cũ giữa dòng viễn khơi

 

 

Một nửa vầng ngọc lan

 

Em xa nhà. Tôi xa quê

Em bỏ đi, tôi cũng đi, chẳng về

Kể từ sông núi từ ly

Đá ê ẩm đá, người ê ẩm người

Em đi, thị trấn ngậm ngùi

Có con phố cũ nhớ người đèn chong

Em đi, buồn lại dòng sông

Bên này, buồn lại nửa vầng ngọc lan

May còn một nửa vầng trăng

Dỗ tôi soi bóng dặm ngàn ly hương

 

 

Tình si

 

Cuối cùng anh cũng phải từ giã em

Uớc gì con đường qua nhà em là con đường vòng

Để anh được nhìn em một lần nữa

Tại sao em lại mời anh ly cà phê quá đen

Để anh phải nhớ em những đêm không ngủ ?

 

 

Một bài thơ tự do

 

Mỗi ngày tôi bắt đầu mở máy computer, printer

bước đầu là làm nóng: warming

Kế đến là dọn sạch bụi bặm trong memory: Initialization, reset, clearing…

Nhưng mỗi ngày tôi mở mắt,

não bộ tôi lại càng chất chồng thêm bụi bặm của cuộc đời

Không có initialization

Không có reset

Bụi bặm đến từ những cuốn sách

Bụi bặm đến từ những đỉnh cao trí tuệ

Bụi bặm đến những email

Những kẻ không đáng mình phải nghĩ

Những chuyện dạy yêu nước để được trở thành một người công dân tốt

làm điều từ bi bác ái để được lên thiên đàng cực lạc

những chuyện máu cao, đường nhiều, gout, joint…

những chuyện  giá nhà, giá đất

Xám xịt, đen ngòm, thúi tha…

Tôi tìm làm sao một khoảng trời xanh

Một khối dưỡng khí

Một mùi hương …

Thôi chỉ còn cách cuối cùng

 

Làm con bò

Để cháu tôi cưỡi

Làm bệnh nhân

để cháu tôi bắt kêu A A…

Lái xe về NY

nhìn con gái đàn bà

Mua cái hot dog một lon coke

vừa ăn vừa cười vừa chửi vừa hát, vung tay vung chân

Để ngợi ca tự do

ngợi ca cuộc đời

Muôn năm muôn năm !!!

 

7-11-2012

 

Trần Hoài Thư