Đừng Để Đất Trời
Mang Vết Thương
Luân Hoán
khi qua
đèo Eo Gió Quảng
Ngãi
núi lạ rừng xa lòng
nao nao
đoàn xe lầm
lũi lên đồi cao
đưa tay giở
nón phơi đầu tóc
từng sợi thở theo luồng gió vào
lau sậy bên đường uốn thân theo
ta hơi chao đảo lúc qua đèo
mây cao mây
thấp luồn trong lá
trời thật bình yên, nắng
trong veo
chẳng nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra
đảo tầm mắt kiếm những bông hoa
của thời thơ ấu trên Tiên Phước
chợt nở thầm trong ký ức nhòa
thấy bóng chim
chuyền rung lá cành
thong
dong linh hoạt chú hoàng anh
nghiêng mình ngó
thấy anh chèo bẻo
vội vã bay như
gặp bất lành
rừng núi nghìn
đời của quê hương
đâu đâu cũng lộng lẫy dễ thương
bạn đang cầm súng xin bình tĩnh
đừng để đất trời mang vết thương
Eo Gió nằm trong
hơi núi xanh
còn bao lâu
nữa tới Nghĩa Hành ?
tưởng như sắp đến Lâng Cô cũ
ngọn Hải Vân xanh Eo
Gió xanh
giá chết bất ngờ nơi đèo này
tuy không ao
ước bấy lâu nay
vẫn là hạnh
phúc nằm trên núi
đêm ngó trăng
sao ngày ngắm mây
Luân Hoán
(Ngao Du Cùng Vũ Khí)