Thơ
Trần Dzạ Lữ

 

Ðà Nẵng, Ngày Ta Về
gửi Ðà Nẵng, một thời để nhớ


Ðà Nẵng ơi ta là người về muộn
cuối sân ga môi má ấy em còn ?
hay đã tắt nụ cười theo cơm áo ?
mộng tao phùng theo gió trắng qua sông

còn chút lòng son ta về với bóng
chiều sông Hàn đăm đăm mắt yêu xưa
vẫn còn đó bờ đá xanh kỷ niệm
nhưng tình em phai nhạt đến không ngờ

nghe thương nhớ đã đâm chồi nẩy lộc
mà mùa xuân đâu nữa ở bên đời ?
lang thang hoài một dáng thu phai
những nẽo phố, tên đường ta lầm lộn

bạn bè cũng làm loài chim di trú
trang thơ nào cắt ruột tiếng đàn tranh
Ðà Nẵng ơi, ta về là lữ khách
đứng bên cầu thèm nhớ áo thiên thanh

chị ta đó, loanh quanh là Ái Niệm
vẫn gánh hàng rong qua phố tươi cười
dẫu nỗi buồn xưa là vết chém
cắt ngang hồn đau tuổi ba mươi

Ðà Nẵng ơi, làm sao có lại một thời
em mắt biếc đi qua trường viện
ta chao về cánh chim chiền chiện
hạnh phúc ghé vào là tấm gương soi !

Ðà Nẵng ơi, thương quá một thời
thuở chị đẹp trang đời lóng lánh
giọng Hoàng Oanh bắt đầu ngày ráo tạnh
lúa ngoài đồng hương cốm sinh sôi !

bao năm đi xa, về lại bùi ngùi
nơi đã sống, ta hết tình với đất
vậy mà nay - thuyền ta bất cập
bến bờ ai không sáng nữa hương đời ?

Trần Dzạ Lữ