Thơ
Lê Hân


Rượu Hoa

loanh quanh đời bước theo đời
có em trời đất tuyệt vời hẳn ra
dẫu đường đời nhiều ngã ba
tình thương yêu vẫn còn ta với mình

cho ta mượn bàn tay xinh
nắm cho gần thuở làm thinh theo người
và ngồi yên, chớ mỉm cười
để ta tặng hạt nốt ruồi bên môi

năm theo năm đời gối đời
mỗi ngày vẫn một tuyệt vời hẳn ra
này em, đây cốc rượu hoa
rót ra từ trái tim ta bình thường

uống đi, hỡi đóa hải đường
để nghe bốn hướng mười phương thơm lừng
nếu say, ta cõng trên lưng
đi quanh trong cõi vô cùng thế gian

 

Từ Nghìn Trùng Khóc Chị
đốt gởi linh hồn chị Giáo Huy, chị tôi

chị tôi vừa mất hôm nay
tin quê nhà ướt đường giây điện đàm
tôi đang ngồi ở sở làm
tắt computer đứng bàng hoàng mấy giây
buồn buồn bẻ mấy đốt tay
trông ra cửa sổ thấy mây trắng trời
nhởn nhơ vài cánh hải âu
lượn vòng như chiếc lá rơi lừng khừng
mở computer, ngồi ngã lưng
bốc điện thoại...bỗng ngập ngừng gác lên
lòng sao lạ ? cứ lênh đênh
dường như bay giữa nhớ quên chập chùng

chị tôi về cõi vô cùng
sáng nay, bên ấy mịt mùng bóng đêm
chị đi, ngó vói đầu thềm ?
tìm đâu ra giọt lệ em đưa đường !

quanh phòng bỗng thoảng trầm hương
đưa tay chống trán ngồi suông...hết giờ
nới cà vạt, nhìn đông hồ
bây giờ bên ấy người vào kẻ ra
tháng bảy, em hẹn kia mà
chị không chịu đợi, vẫn là lỗi em

ba mươi bốn năm lênh đênh
xa quê hương, tưởng hiên, thềm ...trên lưng
thì ra ...đâu dễ hình dung
chị ơi, nhắm mắt xin đừng ngóng em...

 

Mấy Thời Sách Vở

một thời Phan Châu Trinh
cùng Long, Duyên, Thống, Thịnh
đời lấp lánh thủy tinh
từ ngón tay tròn trĩnh

buổi sáng dòng chữ tròn
xế trưa hàng chữ ngã
vết mực thấm vào hồn
mở ra trăm ngã lạ

một thời Chu Văn An
cùng những Sơn, Bôi, Qúy
chữ rớt nằm ngoài hàng
trông hiên ngang, tuyệt mỹ

buổi sáng đợi trống trường
buổi trưa chờ xếp vở
đời lẫn lộn trăm hương
bay thơm hàng cây số

một thời đất Hoa Kỳ
vùi mình trong đại học
cùng mũi thẳng tóc nâu
nhớ nhà không giờ khóc

buổi sáng vào giảng đường
buổi chiều qua thư viện
cuộc sống chợt bình thường
kể từ ngày tốt nghiệp

xa rồi những sân trường
xa rồi tôi ngày nọ
đôi lần thoáng trong gương
một chút tôi thuở đó

thoang thoảng một nhành hương....

 

Cảm Ơn Nguồn Thơ Cũ

chiều bữa nọ tôi về ngang xóm cũ
thấy em ngồi chải tóc cạnh chậu hoa
tóc mượt đen và hoa vàng chi lạ
bàn tay em thon thả ngọc ngà

em chẳng ngó mà như tuồng đã thấy
bóng tôi dừng một phút trước hiên xưa
đất đã khéo nuôi xanh giàn hoa giấy
trời đã tình tứ phủ những hàng mưa

em ngồi đó và tôi từng ngồi đó
những câu gì đã nói nhớ hay không
tôi chẳng học cớ sao mà vẫn thuộc
bài tình yêu từ thuở đầu lòng

chẳng ai lỗi quả là không ai lỗi
mình xa nhau vì bởi mình xa nhau
tôi nhiều lúc đâm ra buồn quá đỗi
còn em thì quá đỗi buồn đôi khi

chuyện cũng lạ của bữa kia, bữa nọ
cứ chờn vờn như thể mới khi hôm
thơ đã bỏ mấy mươi năm giờ viết lại
cũng nhờ em hương sắc vẫn như còn...

 

Như Là

bốn mắt chạm bên đường
ôi sao mà dễ thương
gió cuốn tà lụa trắng
tỏa ra triệu sợi hương
một sợi vướn trong máu
nở em trong trái tim
ngực che ngang cặp sách
mắt ngó chân bước êm
đường xa, đường chẳng xa
bờ bụi cỏ nở hoa
có con chim đang hót
chợt ngưng tiếng dòm qua
em bước bước thướt tha
giống như là tố nga
hiện sớm trên mây trắng
tha thướt trắng lòng ta
con đường, đường đầy hoa
con đường, đường có ta
ngoãnh lại năm tháng cũ
vẫn mới nguyên như là

Lê Hân