Thơ
Triều Hoa Ðại


Cuối Năm. Sáo Lại Qua Sông

cuối năm, ngồi nhìn lá rụng
nhớ nhà theo nắng đong đưa
tóc bay ôi chiều đã chậm
thiên thu. nhóm lửa sương mù

mà chi tình ai mưa, nắng
thoáng như gió đã thay mùa
thu, đông đếm hoài tuổi hạc
bận lòng con sáo qua sông

tôi hát mùa xuân trên môi
tôi đàn tình tang, tích tịch
chiều mưa xuân đời rả rích
sáo buồn. sáo lại sang sông

hỏi tôi mùa xưa hoa bưởi
tóc bay chiều trắng bông lau
mong gì tình nhau về lại
tim khô. róc rách chân cầu

cuối năm ! nhớ người muốn chết
đò đưa. đưa ai qua sông
chút ngày rơi đi cũng vội
buồn lòng, em nhớ tôi không ?

cây thưa, rừng đưa ngày cũ
thêm đi cháy nữa quanh ai
chỗ ngồi quẩn quanh sót lại
cộng thêm nỗi xót xa người

thôi mà tro tàn dĩ vãng
quẩn quanh tháng tận, năm cùng
sông xưa đò đưa mấy bận
xa rồi, em nhớ tôi không ?

năm trôi tuổi đời tuột dốc
cất chi một vệt son môi
nhớ nhau, hồn đau đá cuội
buồn không. lệ, sáo ngậm ngùi

năm tàn chiều phai. Tóc bạc
đò đưa mấy bận sông sâu
nỗi đời rụng theo ngày tắt
tình ơi ! theo nước qua cầu

 

Chiều Mưa Ghềnh Ðá

mượn nỗi trăm năm
người dâu bể
tìm trăng ghềnh đá nhớ ai
chiều lên xanh
ơ thờ ngọn sóng
mà ta đây giạt ở phương nào

mưa nghiêng
nghiêng rơi ghềnh đá
thầm thì tím nhạt giàn hoa
mong ai cùng ta ngày xuống
đời phai loãng bước đi về

mưa ơi
rơi bên ghềnh đá
còn xanh
chiều tiễn đưa nhau
gửi gì chút tình thuở nọ
bay ngang chim đã lìa người

còn mưa nhớ ai 
ghềnh đá
bước quen về tận đường xa
khuất trăng
ngỡ chim bay mỏi
vội vàng khép nép cành hoa

qua rồi
ngày đi cũng vội
thôi tình
chẳng thể cùng ta

 

Giọt Nước

giỡn chơi những giọt nước
vỡ cùng ta sáng nay
tiễn nhau hơi rượu cạn
bỗng lòng thấy mưa bay

giỡn chơi những chiếc lá
chao lượn chi hồn ta
vô vi đời khép mở
soi dấu bóng trăng tà

giọt nước và giọt nước
buổi tối tiễn ngày đi
mộ ai kia vô chủ
cỏ đã mọc xanh rì

yêu ta em trở lại
chắc hồi sinh nhau đây
đầu tiên đêm chợt sáng
hạnh phúc cũng xum vầy

một ngày trên tóc úa
nước thủy triều xóa đi
lòng trơ phơi vực cạn
ấm bờ cát xa kia

khai sinh ta trở lại
trốn biệt vào bông hoa
ủ tình riêng dĩ vãng
thương tiếc những đời xa

nữa mai ví chẳng có
chim như quên đường về
sông, nước quên bờ vực
chảy, xiêu hồn nhau chưa ?

 

Nhớ

nửa đêm thức giấc nhớ nhà
nhớ luôn cả cuộc tình xa thuở nào
nhớ em xưa gót guốc cao
nhớ tà áo trắng lao xao gió lùa

ôi sao là nhớ năm xưa
cổng trường ai đó, Bây giờ nơi đâu
thân ta,chim bỏ rừng lau
không mang được nắng bay mau về ngàn

nhớ rồi, nhớ những hợp tan
nhớ trăm năm, tiễn, một bàn tay không
trăng ơi rụng nỗi vô cùng
hồn ta cũng rụng nơi lòng người xưa

từ nhau. ai ở. ai về
thiên thu còn đó như nghe não lòng
cội nguồn xao xác ước mong
tương lai.ngựa gãy chân vòng tử sinh

thơ không vẽ được bóng mình
vẽ làm sao được mối tình thuở nao
giỡn chơi, nhện giăng đường nào
ta giăng từng giọt lệ trào thấu tâm


Triều Hoa Ðại