Thơ |
Ðặng Hiền |
Bài hai mươi
Tôi ở đây có những ngày gió nóng
Một khoảng trời xanh bỗng nhớ vô cùng
Nhớ tóc mây bay nhớ chiều hanh nhẹ
Nhớ em về phơi áo giữa vườn xưa
Ðôi cánh tay em nắng vàng hôn khẽ
Hồn say nghiêng theo khóe môi cười
Nghe lá khô phai trên thềm mùa cũ
Dòng sông đời rồi mấy đoạn chia xa
Ở tuổi hai mươi yêu người vội vã
Tình qua nhanh như buổi xa người
Một nhánh sông trôi một lần ghé lại
Nụ hôn đầu nghe gió nóng vành tai
Tôi ở đây có những ngày buồn bã
Ngồi yên bên ngọn gió hát lưng chiều
Những chuyến xe lên dốc đời bỡ ngỡ
Bài hai mươi tôi viết tặng cho người...
Ði qua trí nhớ
Nếu anh đi thăm em
Nếu anh trở về ngôi nhà thờ đá
Những sợi tóc không cần giữ
Sự nhớ thương dài đẵng
Bạc màu trắng tàn phai
Bài thơ kèm theo cọng tóc
Bay qua mùa xa
Miền đông rừng hoang mang gió
Ngày châu Mỹ, buồn buồn rưng rức
Nếu mình gặp lại nhau
Xuân còn vàng như thơ
Thơ vàng theo em
Ở chổ nào khoảng nhớ
Vườn nhà anh
Vườn nhà anh có cành ngọc lan xơ xác
Có cánh quỳnh chưa kịp nở
Nắùng mùa hè vàng thêm đột lá
Con trăng chừng ngơ ngác cùng anh
Vườn nhà anh loanh quanh như nhớ
Cây mai bốn mùa không thèm ra hoa
Em về hồn nhiên em cười em khóc
Mấy nhánh vô tình rơi xuống thành thơ
Vườn nhà anh ngày em trở lại
Con trăng đột nhiên biến mất
Có những dùng dằng đau thốn gót chân
Cơn gió đi qua để lại vết buồn
Vườn nhà anh hàng thông trầm lặng
Ðứng nín câm khúc hát âm thầm
Nắng long lanh xanh cành lá nhỏ
Câu nói thì thầm ngày mình xa nhau
Vườn nhà anh có trồng cây thơ dại
Lá mơ hồ mệt mỏi cùng anh...
Em, tháng chín
Tháng Chín thức dậy ở San Francisco
Hàng thùy dương rì rào phố biển
Mùa hè qua, đêm mưa, làm dáng
Vết xe lăn dài nụ cười quỳnh dao
Tháng Chín không của riêng ai, thu cũng vậy
Em bắt đầu niên học Berkeley
Từ phượng hồng bỏ đi, từ trăng bỗng lạnh
Anh vờ nhìn ngọn Yosemite
Tháng Chín, đêm khuya về ngồi lặng
Nghe gió cười khúc khích rượu tan
Mai chắc sầu in trên đá
Em chắc quên rồi tháng Chín, trôi.
Mưa dông ở APPEX
Không đùa không thật
Những chiếc bóng ngã vào nhau
Cơn mơ chiều dông vừa phải như hạnh phúc em
Cơn mơ chiều dông buồn bã
Cơn mơ xuyên qua tàng cây
Những cành tháng bảy
Em bay qua ngày, em bay qua đêm
Em bay qua tôi một lần
Em bay qua hồn tôi xa xỉ
Giọt nước biển từ ngực lớn lên
Tôi dại tôi buồn trước sau cũng vậy
Tôi bắt đầu từ hang sâu
Con đường, hành lang, lung linh điệu múa
Vở kịch nhập vai lúc nào ai biết
Khi em về tôi có được buồn không
Không đùa không thật.
(July 1999)
Ðà Nẵng tháng Chạp
Ðến đi rồi tiễn biệt
Chiều cuối năm bay
Về nhau dọ dẫm từng giây
Hòa cùng cây lòng tôi hẹp lại
Góc phố chết tế bào khô khốc
Mái rêu xanh ở chút tình cờ
Ðời của cát theo về thăm biển
Một bước thôi chẳng thấy mặt người
Lên con phố
Phố người mới lớn
Ðường phi trường ướt mấy tàn cây
Biển chẳng đổi thay
Ðời sông vẫn đục...
Tôi gọi về núi
Tôi gởi lại em
Ðêm lá chập chùng
Ngày thấm niềm đau
Nhớ, quên, tháng Chạp.
(ÐN Cuối năm-2000)
Xuôi theo dòng sông
Anh xuôi theo dòng sông
Sông chia nhiều nhánh
Nhánh nào anh cũng xa em
Nhánh nào buồn như mắt đá
Nhánh nào thương tiếc chiều buông
Anh xuôi theo dòng sông
Dòng sông về đôi ba ngã
Ngã nào anh cũng mất em
Em tóc dài sợi bạc
Em có bao giờ trang điểm
Anh xuôi theo dòng sông
"Trở về với mẹ ta thôi"
Mẹ đâu anh chẳng thấy
Chúng mình không gặp mặt
Anh xuôi theo dòng sông
Buổi chiều chụp bắt bàng hoàng
(HaNoi 12-2000)
Và mơ
Ðêm qua anh nhớ về em suốt đêm
Anh nằm co ro nghe gió ngoài kia
Gió rít tê răng
Gió lên con đường mê linh xưa
Thuở tuổi hồng đôi má
Nụ cười rạng nở bình minh
Thuở sóng biển xui mình phiêu lãng
Và em...
Ðêm qua anh lẩn thẩn nghĩ quanh
Giật mình buồn hơn đêm qua
Trở về bên thềm nhà cũ
Mờ nhạt trí nhớ
Ba ngày một góc chợ quen
Mất hướng xót xa
Em nỡ nào bắt anh nói dối
Ðêm qua, quên nhớ làm gì
Có những con đường không về lại
Ðâm xuống tim anh
Bằng một nửa bình an...
Ðặng Hiền
(Cali Feb 01-2001)