Thơ |
Vô Tình |
Nhớ Một Thời
ngày xưa trên lưng ngựa
ta chiến đấu say sưa
đến khi ta ngã ngựa
trời thét gào gió mưa
hôm nay - ta mỗi đứa
lưu lạc bốn phương trời
tóc xanh giờ bạc nửa
xuân -thu chờ - thế thôi
ngựa - ta buồn như rứa
kiếm ta dấu đầu non
chờ ngày ta nổi lửa
đi lấy lại giang sơn
mẹ ta chờ - lệ ứa
mong ta về vinh quang
anh em ta mỗi đứa
xây dựng lại xóm làng
sẽ có ngày gột rửa
hết chí rận tham ô
quê hương ta chan chứa
tình thương người điểm tô
Nhánh Hoa Ðào Dành Cho
Người Áo Trắng Gia Long
nhánh hoa đào ngày xưa tươi thắm đó
từ cao nguyên anh âu yếm mang về
như một chàng dũng sĩ quá si mê
anh trang trọng trao em quà xứ lạnh
xuân Sài gòn như mùa xuân thần thánh
tình Gia Long, Võ bị kết hoa đăng
lời yêu thương trăng nước bến Bạch Ðằng
hình bóng đó còn in trên phố vắng...
như nghiệt ngã trớ trêu người áo trận
vì quê hương - anh qụy ngã sa trường
vì hy sinh - anh cố giấu người thương
vì anh đã trở nên người thương phế !
hơn ba mươi năm : cồn dâu biến thể
ngày xuân về trên đất Mỹ buồn tênh
người yêu xưa sao hiểu được chân tình
xin hãy nhớ hoa đào như kỷ niệm
xin hãy nhớ những gì còn lưu luyến
để cuộc đời còn chút nghĩa gì hơn
như công viên ghế đá thuở Thiên Ðường
tình yêu đó đã đi vào huyền thoại...
Em Là Hoa Kiêu Sa
anh ví Em như hoa
một loài hoa đẹp nhất
mọc tuốt trong rừng già
bên dòng khe suối mát
đó là hoa hoang dại ?
đó là hoa cô đơn ?
chẳng có ai được thấy
chỉ có loài bướm ong
sự ví đó - tùy anh
miễn là anh chân thành
bởi vì anh thi sĩ
kiều diễm hóa tình nhân
nhưng thưa anh, em nhắc
cho dù hoa tuyệt sắc
trong thành phố công viên
trong rừng sâu - cùng cốc
hoa không biết giận hờn
hoa không biết buồn, ghen
hoa không biết nũng nịu
hoa không biết nhớ thương
nếu ví em như hoa
xin anh chỉ cần nhớ:
hoa không biết gì cả
còn em biết kiêu sa...
Lời Thơ Xứ Huế
để tặng một cựu nữ sinh Ðồng Khánh-Huế
Quốc Hội chi mô sao lạ rứa
mà răng sao cứ nghễ tui hoài
lẽo đẽo theo tui như đĩa đói
làm tui bủn rủn cả chân tay...
cặp sách tui ôm như muốn rớt
bạn bè tinh nghịch phá đùa thêm
ôi chao con-nhỏ-làm-thơ ấy
lọt mắt anh chàng xứ Quảng Nam
lại nữa, thư tình còn dám viết
dám nhờ tụi bạn nó giùm trao
trời ơi - tụi nó đồn um cả
tui dị quá chừng - Ấy nghĩ sao ?
văn chương Ấy viết - ừ hay thiệt
đọc mãi tui càng thấy dễ thương
lại khéo nịnh đầm khen đẹp nữa
lòng tui xao xuyến nghĩa yêu thương
một ngày ai vắng bến Vân Lâu
sông nước trời mây nhuốm vẻ sầu
tui giả hồn nhiên như mọi bữa
nhưng trong ai biết tui buồn đâu
bỗng dưng tôi sợ mùa Hoa đến
sẽ vắng người ta chắc quá dài
phượng vĩ nở đầy sân Quốc Học
ve sầu Ðồng Khánh nhớ thương ai !
chưa chi tui biết yêu rồi đó
cứ viết thư tình, cứ gặp tui
tụi bạn chung trường ai cũng biết
tình yêu ai dám nở ngăn đôi ?
Vô Tình