Thơ |
Phan Duy Nhân |
Thơ Cho Mẹ Và Chị
đầy nước mắt
đi trong chiều biển động
thân san hô sóng vỗ một đời tròn
thân cây tùng trong bão cũng cong lưng
đời kiêu bạc chẳng cần tâm sự với
con nhớ lại sắc se lời mẹ dạy
những chiều qua ngõ hẹp phố phường sâu
đầu gối trên tay nghe đường máu chảy
trong tim con ngựa mỏi muốn quay đầu
từng buổi tối nằm vùi trên gác trọ
những chiều hôm đợi mãi chẳng ai về
tình một thuở chất cao thành nấm mộ
trong lòng con cỏ mọc đã vàng hoe
ngã bảy ngã ba hẹn hò bè bạn
áo cơm nhau nhờ vã đến bao giờ
xương từng ống hút dần theo lũ quạ
ngỡ ra mình rỗng tuếch chúng bay xa
thơ với cơm khoai bánh mì giữa chợ
có kiên gan Lã Vọng cũng buông cần
khí phách văn chương công bằng cách mạng
xưng lỡ anh hùng không lẽ đến xin ăn
con đã ngấy những ngày thư viện đói
nói khôi hài kinh kệ Mã Khắc Tư
khi áo rách xem ra chiều thủ lợi
không manh tâm thiên hạ cũng nghi ngờ
ngần ấy bụi con mang về với mẹ
hận ngàn đời trong đáy mắt không nguôi
thân ốm yếu em qùi bên gối chị
hồn lênh đênh muốn lặn cứ trôi hoài
con phiêu bạt ra thân tàn ma dại
không còn gì nguyên vẹn để đem dâng
xin mẹ rót cho con lời phủ dụ
ngửa hai tay xin chị nhận em cùng
cho đôi mắt u buồn xưa tỏ rạng
soi xuống lòng ẩn hiện ánh trăng trong
Phan Duy Nhân
Tròn Năm Hà Nội
ôi những vì sao tím chân trời Hà Nội
của trái tim ta đau đáu đêm rằm
xin lấp lánh hồn ta những ngày bão dội
về trên ngực em thơ dại vầng trăng
thuở trước thiền sư làm chính ủy
câu thơ đến giờ còn mang gươm
thơm dấu hài thêu khuya chuyện cũ
giữa hàng Ðào cô Tấm có là em ?
ôi em đẹp vô cùng mà đới ta
có hạn
gió lộng vẫn ngang trời
trong đáy mắt Hồ Gươm
Phan Duy Nhân
1992