Thơ |
Huy Giang |
Tiễn Hường
buổi sáng đưa Hường trời đầy mây
không gió nào lên sao tóc bay
chẳng biệt lòng mình sao lạ nữa
chăc buồn ghê lắm mà không hay ?
tôi quên không đếm mấy wagon
không biết khói lên có nhiều không
chỉ biết Hường đi tôi ở lại
cúi đầu nhìn đường sắt song song
ôi con tàu đã qua bao nhiêu truông ?
tôi qua không không hết nỗi u buồn
đêm nay rồi cũng nằm không ngủ
tay mở vòng ôm một khoảng không
tôi chết xin người chôn sân ga
đêm đêm tàu đến tàu đi qua
hồn tôi thao thức nhìn sao hiện
đôi mắt Hường kia nhưng quá xa
Huy Giang