Thơ |
Thường Quán |
Ðâu Gần Phố Chatelet
tôi tới đây
quá trưa thân thể phố hạn kỳ
sông xanh ngày lạ thân cầu đá
ngũ tạm bên giòng dưới bóng mây
của Pissaro và Monet
của Utrillo chiều ấn tượng xám chìa
đôi tay thúc thủ cho đôi mắt
(em đã cuối đường giấc ảo mê)
tôi tới đây
gió giật bóng cờ lam vú ngực
quận thành thất thủ trần ngày xưa
tả ngạn truyền tin (em chưa về)
thế giới chiến tranh
ly rượu trắng
những con người khát
đói tìm một ổ truy thương
thập tự vệt xanh tóc Phượng
vòng Gai qùi thấy sao Mai giữa đường
tôi tới đây
nhớ một cái gì như thể
một ai đó chết chiều 53
9 năm sau Paris giải phóng
(em vẫn chưa)
và những buổi trưa quá trưa
mây vàng ố ngõ
một màn rèm trắng
một chậu phong lữ, bóng
những người đi dưới đường, lệch
và thành phố này, nắng
cửa, nghìn vạn, mở
ngày rất cũ
tôi chưa tới
mà em cũng chưa
mai 2000-
Giờ Hẹn
tặng Mai Thảo
Giờ hẹn với biển tối
kẻ nào quên đội nón ra đi buổi chiều
hàng bạch dương gió đã dọn hết lá
đâm rễ ngược
Dưới Ðáy
dưới đáy hồ những thân rùa trăm năm
và lịch sử
dưới đáy hồ những cánh tay rễ đâm trồi ra từ đất mục
sống sót
tôi đi tìm một viền mây sáng
và nhớ
một đáy biển
những bạn hữu
an nghỉ
Ðọc Bìa Một Cánh Ðồng
tiếng chó sủa trong đêm buồn bã
đêm tối không tiếng chó sủa còn buốt lạnh hơn
dọc bìa một cánh đồng những chiếc quán làm tôi run rẩy
sờ vào cổ
Petrach
Ðá. Mặt Trời. Những cánh đồi khô của ngày
vết thương một móng ngựa hớ miệng
bầu trời xanh khô, cơn khát một biển muối
dấu tích những sông lạch lưu ngấn
cát, chạy mãi kẻ chân về vắng mặt
trận dịch đen : tất cả trong miệng ngoác của gió
và lửa, chiếc đuôi sao chỗi
còn cháy. sau những cánh đồi khô - Laura
đá. Ðôi mắt còn cháy
như tên gọi, cứu rỗi, dữ dội, không thể né tránh
như nước tối
Thường Quán
(tạp chí Thơ. mùa thu 1994)