thơ |
Thành Tôn |
Nắng Xế
đã biết mái đầu nhiều sợi bạc
tình như nắng xế cứ mênh mông
quả tim co bóp cùng năm tháng
có biết sai giòng lỗi nhịp không
chiều xanh, sắc cúc vàng thao thiết
đẫy nét bâng khuâng đến tuyệt mù
hiên người áo sững màu đơn chiếc
đã vẫy tà bay gió chớm thu
cánh chim mùa cũ còn xa thẳm
cánh lá chừng nghe nỗi mãi mê
trời cao như thể, sâu như thể
nỗi nhớ không cùng một bóng quê.
Cuối Năm
lóc cóc đường dài thân ngựa mỏi
dừng chân nghỉ mệt đụng năm tàn
ly bia nhạt thếch - pha nhiều nước
chù quán ham giàu, động túi tham
giàu có là bao suồng sã vậy
không biết ta đang sầu cố hương
không biết ta cần tình viễn xứ
ngậm ngùi quê kiểng nét thê lương
hỡi ơi ! năm tận lòng không cùng
tươi rói hồn ta sắc thủy chung
ý thơ quấn qúit hồn dâu biển
để núi sông quê bóng điệp trùng
để cuối năm ta ngồi đối bóng
ly bia sóng sánh bọt ưu sầu
chuyện đời đụng phải năm cùng tháng
thời điểm không còn để lắng sâu
1989
Trước Khi Ði Xa
về đến quê nhà mnhớ cố hương
bờ dâu, ruộng lúa, nắng sau vườn
làng đâu ? dòng nước soi bờ lở
biền biệt quê nhà xa cố hương
1996
Uống Rượu Nhớ Bạn
không hẹn đến thăm, nhưng đã gặp
ngồi đây mà cạn vài ly sầu
bạn bè mnấy kẻ còn tao ngộ
nhắc đến ghê lời, rợn nỗi đau
câu chuyện lờ mờ từng khuôn mặt
mắt nhau còn đọng bao nỗi niềm
kẻ xa, ngày tháng không tiêu hết
người ở, rợn thời gian tinh yên
đứa được, còn than thân trách phận
thằng thua nốc cạn chén cười khà
thế nào là được là thua nhỉ
bọt xủi chao lòng mỗi chúng ta
hỡi kẻ thi nhân ngoài cố quận
ráng quen cho phải lẻ đời thường
ta trong vỏ ốc chừng nghe thấy
lăn lóc vô hồi sóng đại dương
Thành Tôn