Trường
Phan Châu Trinh, và bước đầu bậc trung học tôi |
Vô Tình |
Vô Tình, tên thật Võ Tình
sinh tại Ðà Nẵng
cựu học sinh PCT, Quốc Học, Huế
tốt nghiệp khóa 17 Võ Bị Ðà Lạt
hiện cư ngụ tại Houston USA
liên lạc: (218)876.1439
email:
tinhvo2000@yahoo.com
Sau năm
1950, tấm biển École Franco-Vietnamiene de Tourane được thay thế tấm
biển mới, với chữ Việt Nam là Trường Nam Tiểu học. Niên
khóa năm 1952-1953, học sinh tại lớp Nhứt tại
thành phố Đànẵng,theo tôi dự đoán, ít nhất có đến từ 4 đến 6 lớp,
mỗi lớp trung bình gồm 50 học sinh
Như vậy tỷ số học sinh lớp Nhứt, bậc Tiểu Học lúc đó có
khoảng 300 học sinh. Tỷ số đậu bằng Tiểu Học xong, tôi đoán
ít nhất cũng có khoảng hơn 200 học sinh. Tôi là một trong 200 học sinh
đó, để dự thi vào một lớp duy nhất năm đầu tiên - gọi là lớp Đệ
thất - (chỉ chọn 60 học sinh) của Trường Phan Châu Trinh Đànẵng lúc
bấy giờ.
Lớp Đệ
Thất nầy nằm ké trong khu Trường Nam Tiểu Học Đànẵng, ở dãy lớp
phía bên phải của nhà trường. Qua niên khóa 1953-1954, Trường Phan
Châu Trinh tuyển thêm một lớp Đệ Thất mới, còn lớp Đệ Thất năm
ngoái, niên khóa nầy lên Đệ Lục. Như vậy, Trường Phan Châu Trinh chỉ
có 2 lớp (một Đệ Thất và một Đệ Lục), và hai lớp nầy, vẫn còn
nằm tạm trong Trường Nam Tiểu Học đà. Nẵng. Tôi còn nhớ, hai lớp nầy nằm sát vách nhà Đèn của
thành phố Đà Nẵng .Tiếng máy nhà Đèn chạy ồn ào, đã gây bực mình
cho các giáo sư giảng dạy lúc bấy giờ cũng không ít. Các giáo sư
tôi còn nhớ như thầy Nguyễn Hữu Thứ Trần Ngọc Quế, thầy Tri, thầy
Lê Trọng Nguyễn, cô Giáng Châu, cô Liệu cô Hường..vv..
Qua niên
khóa 1954-1955, Trường Trung Học Phan Châu Trinh mới dời qua địa điểm
mới, được xây trên khu đất trống, mở thêm nhiều lớp hơn... nằm đối
diện với bệnh viện, sau trở thành Trường Nam Tiểu Học, nằm trên đường
Phan Châu Trinh. Cũng dọc theo con
đường nầy, chạy dài xuống phía dưới là các trường lớn như Trường T.H Bán Công, Trường T.H Phan Thanh
Giản. Và, trong thời gian nầy, tại
Đànẵng, các trường Trung Học khác cũng mọc lên theo nhu cầu học vấn
của học sinh, như các trường Tây Hồ, Sao Mai..vv...
Trường
T.H Phan Châu Trinh, cũng vì nhu cầu học vấn nầy, nên mỗi năm đều
phải mở tăng thêm lớp học, cải tiến phòng ốc, và bổ nhiệm thêm
các giáo sư cần thiết khác.
Hồi
đó, theo tôi nghĩù, hễ cô cậu nào mà trúng tuyển vào Trường T.H Phan
Châu Trinh, hoặc từ các Trường Công khác chuyển đến, có nghĩa được
học trường nầy...là điều hãnh diện.
Sau năm
Đệ Tứ, niên khóa 1955-1956 các cô cậu học sinh Trường Phan Châu Trinh
Đànẵng, phải vô tận Hội An để thi bằng Trung Học. Thi Trung Học thời
bấy giờ, mỗi năm được tổ chức làm 2 kỳ, cách nhau vài tháng, ở
cuối mỗi niên khoá. Kết quả lần đầu tiên, thí sinh của Đànẵng rớt
hơi nhiều, trong có tôi.
Sau kết
quả kỳ nhì, các cô cậu đậu Trung Học - nếu gia đình có khả năng cho
tiếp tục học thêm - thì phải vào Saigon hoặc ra Huế để học tiếp các lớp Đệ Tam, rồi lên Đệ Nhị
và Đệ Nhất, vì lúc bấy giờ, Đànẵng chưa có các lớp nầy. Trong đám
‘du học’ này, may mắn có tôi.
Và như
thế, tôi đã khăn gói ra Huế vào trường Quốc Học để học lớp đệ tam
.
Trong
cuộc đời cắp sách đến trường, cũng như rất nhiều người khác,
tôi học tập dưới nhiều mái
trường với nhiều tên gọi khác nhau, nhưng có lẽ trường trung học Phan
Châu Trinh đà Nẵng đã để lại trong tôi
nhiều dấu ấn kỷ niệm nhất. Ngoài chặng đầu của bậc trung học, với
trường Phan châu Trinh tôi còn mở lòng ra để ghi vào thế giới bè
bạn của mình những khuôn mặt, những vóc dáng mà thời gian khó phai
nhòa. Những Trương duy Hy, Lê văn Cử, Trần thượng Thiện, Vương văn
Mau, Nguyễn văn Tú, Nguyễn Ngọc Bang, Nguyễn hữu Xếp, Lý thị Hạnh,
Trần thị Ngọc Trai, Nguyễn thị Trai, Nguyễn thị Lệ Tuyết...vv...dù bây
giờ có lạc về đâu trong cõi sống, nhưng tôi thỉnh thoảng vẫn mường
tượng gặp, và lòng mình chợt xanh lại những kỷ niệm cũ .
Trong
suốt thời gian họïc tại T.H Phan Châu Trinh Đànẵng, tôi còn có một
hãnh diện khác. đó là :
tôi , một cầu thủ đội bóng
tròn của nhà trường.
Đội
bóng tròn trường Châu Trinh Đànẵng đã gây được nhiều tiếng vang với
chiến thắng nhiều lần. Chỉ có một lần thua đội bóng đá Quốc Học
tại Huế. Lúc đó, tôi đá cả hai chân .Thường, thì tôi đứng trung
đạo. Nếu thiếu góc trái thì tôi đứng bên trái nếu cần.
Những
đồng đội khó quên nhất :
- Trần
thượng Thiện, chuyên môn tết (dùng đầu đánh gạt banh vào goal, đôi
khi ăn gian, dùng tay kê sát đầu, rồi hất banh vào goal). Bây giờ
Thiện trở thành Mục sư.
- Lê
văn Cử đã chết trong tù Cải Tạo.
- Và
có vài bạn đã đi theo phía bên kia trong cuộc chiến .
Ôi
Vietnam War đã chia bạn bè cùng
trường với nhau, thành hai phía, đánh nhau. Thằng nào thắng và thằng
nào thua đây ?
Tôi
nghĩ : - cả hai đều thua cả.
Vô Tình