Bằng Hữu Một Thời |
Lê Văn Phương |
Rạng sáng thứ bảy ngày 23 tháng 3 năm 2002, tôi nhận được một cú điện thoại từ Canada gọi về. Người ở đầu giây xứ tuyết vừa nói : Phương, mày đó hả là tôi nhận ra ngay giọng một thằng bạn đã không gặp nhau hơn 27 năm. Bạn tôi có một giọng nói khá đặc biệt, tôi chỉ cảm biết vậy, nhưng không diễn tả được.
Chuyện của những người bạn cũ, lâu ngày nói với nhau, dĩ
nhiên rất nhiều và khá lộn xộn. Có lúc gần như cả hai thằng
đều tranh nhau hỏi han, kể lễ. Khi cuộc điệm đàm chấm dứt, tôi
lại bàn viết, uống một tách trà, do một người cháu cũng vừa
pha sẵn. Gọi là bàn viết, nhưng tôi chẳng viết gì nhiều, ngoài
việc ngồi duyệt lại các hóa đơn và ký tên vào một số giấy
tờ linh tinh, cần thiết. Tôi đã là một người của ngành thương
mại tư nhân từ mấy năm nay.
Khói trà hình như đã dẫn hơi thở tôi thông suốt nhẹ nhàng
hơn. Mùi hương sớm mai của Sài gòn hôm nay bỗng dưng như thơm hơn
hôm qua rất nhiều. Tôi nhìn quanh, cố ý tìm kiếm một điều gì
đó đang thay đổi, nhưng tuyệt nhiên không nhận ra. Mắt tôi
chợt dừng lại trên mặt cái đồng hồ để bàn. Tôi không quan tâm
đến những con số nằm vòng quanh đầu hai mũi kim. Tôi không để
ý sự chuyển động của hai cây kim. Tôi nhìn mà không thấy ra
giờ khắc lúc bấy giờ là bao nhiêu. Nhưng tôi chợt thấy lại
cả một thời xa xưa. Câu chuyện với người bạn cũ
ở phương xa, đang dẫn tôi về một miền đất cũ với bao
nhiêu kỷ niệm ngọt ngào.
Ngoài chuyện thăm hỏi, tường thuật vắn tắc một đoạn
đời, bạn tôi còn đề nghị tôi tham gia một việc. Chuyện bạn
tôi đề nghị nằm ngoài khả năng của tôi.
Viết, dù chỉ ghi lại những kỷ niệm
bằng những dòng vụn vặt cho chính mình đọc chơi, tôi cũng
khó lòng làm nổi, huống chi thằng bạn tôi có ý đồ đưa lên
một trang web nào đó, trong cái thú tiêu khiển mới của hắn.
để dụ khị,
bạn tôi không quên nhắc :
- Viết về kỷ niệm, nhất là kỷ niệm học trò, không
cần nhiều văn hoa, chỉ cần chân thành, vẽ lại được những hình
ảnh cũ là ngon lành lắm rồi.
Hắn còn bảo :
- Chỉ
cần mày nhắc lại một số tên bạn bè với một ít nét đặc
biệt ngày xưa của chúng là ok.
Bạn tôi quên rằng, chính hắn cũng chưa hoặc không làm
nổi công việc này. Dĩ nhiên tôi đã từ chối không cần suy nghĩ,
và bạn tôi cũng biết trước, việc hắn đề nghị không được
đáp ứng.
Thế nhưng, hôm nay xấp hóa đơn đặt hàng hình như mỏng đi.
Những cái ngóay tay thuần thục của tôi chưa được thả xuống
mặt giấy thỏa mản lắm. Tôi thèm thấy viết vu vơ một cái
gì đó. Và trong cơn mộng du bất ngờ, tôi viết một lá thư, sau
trên hai mươi năm gần như quên mất chuyện viết thư.
oOo
Ch. thân,
Không có chuyện thăm hỏi ở đây, vì bọn mình vừa nói
chuyện với nhau. Chuyện mày đề nghị, tao đã từ chối. Nhưng không
phải vì vậy mà tao yên tâm. Có một cái gì đó rất lạ cứ làm
tao bùi ngùi. Cảm ơn mày đã tạo cho tao cơ hội, để thảnh thơi
nhớ về một thời, không vàng son lắm, nhưng cũng rất bãnh, chữ
của mày quen dùng.
Tao đã chợt nhớ ra rất nhiều khuôn mặt, nhân dạng, một
thời ở dưới mái trường trung học Phan Châu Trinh đà Nẵng.
Nhớ thì nhớ vậy, nhưng vẽ lại từng thằng thì đành chịu. Mày
có lý khi gợi ý : nêu lên những nét đặc biệt của mỗi đứa là
dựng lại được một thời. Nhưng nét đặc biệt của từng nhân
vật, được nhiều người từng biết đến và dễ nhớ ra nhất,
chính là những nét ngộ nghĩnh, nếu không muốn nói, là những
tật riêng của họ. đại khái như mày chẳng hạn. Hồi đó mày
thuộc loại gầy yếu. Gía trị thẩm mỹ của mày tập trung ở
khuôn mặt. Tao không làm bài luận tả người ở đây. Nhưng phải
nhắc, ngoài mái tóc lộn xộn một cách nghệ thuật, mày còn có
một đôi mắt thật lắm lời. Mày không dùng môi, lưỡi để nói
nhiều (mày vốn ít nói), nhưng hình như mày dùng tầm nhìn để bày
tỏ . Sự việc này tạo cho mày có một cái tật khá ngộ. Bình thường,
miệng mắt mày không sao. Nhưng khi mày gặp một bóng hồng nào đó,
hoặc mày phải ở trong tư thế chú tâm, yên lặng để chụp ảnh
thì dứt khoát, mắt mày có vẽ lim dim, và môi dưới của mày hơi
nghiêng về một bên, gần như... méo. đó là một cử chỉ... làm
điệu, rất dễ nhận ra khi nhớ đến mày. Nếu không tin, mày có
thể xem lại các ảnh cũ, biết chừng đâu những ảnh mới của mày
cũng vậy.
Bốc ra thêm một đứa nữa để dẫn chứng, ví dụ như
thằng Phan Quảng. Tao không vẽ nó. Chỉ nhắc với mày, cái tật
khó quên của nó. Khi nói chuyện, cứ vài chục phút, Quảng
làm động tác : kéo một bên cằm và hàm dưới
xuống, cùng lúc cánh vai bên đó nhún xuống một cái nhẹ nhàng,
tự nhiên. Mày có nhớ cử chỉ đó của Phan Quảng không ? Nói
chung, nhắc lại những cố tật của bạn bè cũ để gợi nhớ là
chuyện tốt, nhưng có lẽ không nên, bởi rất dễ bị hiểu lầm.
để chìu theo ý
mày, tao thử lên lại bảng
danh sách liên lớp của bọn mình năm xưa. Tao cũng nói trước sở
dĩ tao gọi là liên lớp, bởi vì có thể có những bạn không
ngồi chung trong một phòng học với bọn mình, chỉ cùng thời và
quen biết trong hành lang, trong sân trường. Tao cũng chọn năm đệ
ngũ để làm chuẩn, vì năm này, bọn nam sinh được tách riêng,
tạm hết bị những cõi âm ám một bên.
Với bốn lớp đệ ngũ trong niên khóa 1957-1958, mỗi lớp
tối thiểu 55 người, vị chi có đến 220 hảo hớn . Việc điểm
danh bất đắc dĩ này, chỉ gọi tên một cách tượng trưng, tuy
vậy vịnào còn có mặt đâu đó trên cõi sống, nhớ hô giùm
một tiếng có. Tiếng có của những ngày xa xưa ấy. Chúng tôi tin
rằng, chúng ta sẽ cùng nghe được. Vách lớp vời vợi cách xa
kia cũng nghe ra được. Dù những cái tên đậm đà Việt Nam,
thời nào và ở mọi miền quê hương đều có sự trùng lặp. Nhưng
chả sao, mỗi người sẽ nhận ra chính mình. Căn cước riêng ở
đây là sợi giây tình cảm, khởi từ mái trường nối nhau trong
đơn vị nhỏ : cùng một niên khóa.
Cho phép tôi được
gọi :
Hoàng Trọng Biền(absent),Trần Ngọc Giao(absent), Trương Phương(absent),Lê
Văn Nghĩa(absent)..., Châu Văn Chính, Châu Văn Tùng, Hoàng Trọng Bân,
Huỳnh Viết Xê,
Huỳnh
Văn Sỏ, Hứa Bút, Lê Cao Qúy, Lê đình đức, Lê Ngọc Châu, Lê Văn
Phương, Lê Văn Quảng, Lê Viên Côn, Lý Năng để, Lý Trực Ninh,
Mai Bá Trạc, Ngũ Hồ Hải, Nguyễn Chí Thiệp, Nguyễn đại Thuật,
Nguyễn đình Tiến, Nguyễn Hữu Nuối, Nguyễn Hữu Sử, Nguyễn
Kim, Nguyễn Phụng, Nguyễn Văn Cho,Nguyễn Văn Hai, Nguyễn Văn Hưng,
Nguyễn Văn Khá,Nguyễn Văn Pháp, Nguyễn Văn Phúc, Nguyễn Văn
Phong, Nguyễn Văn Phú, Nguyễn Văn Sào, Nguyễn Văn Thơ,Nguyễn Văn
Thông, Nguyễn Văn Vững,Nguyễn Văn Quang, Nguyễn Văn Trân, Nguyễn
Văn Thạch,Nguyễn Viết Xu, Nguyễn Thản, Nguyễn Thế Oánh, Nguyễn
Trung Thu, Phan Chánh Dinh, Phan Quảng, Phan Văn Cho, Tán Giản, Trần đình
định,Trần Hữu Chí, Trần Hữu Lân, Trần Lục, Tôn Thất Phú Sĩ,
Vũ Bội Hoàng...
Còn nữa, còn sót nhiều nữa, những người bạn của niên
khóa 1957 - 1958..
Những học sinh của thời điểm này, gần như không phản ánh
đúng câu : nhất qủy, nhì ma, thứ ba học trò. Bởi vì đại đa
số đã vô cùng chững chạt. Một phần vì điều kiện chiến
tranh, một số bắt đầu đến trường hơi muộn. Vì vậy những năm
về sau, nhiều vị giáo sư trẻ được bổ về, có vị tuổi đời
cũng sàn sàn như học sinh. Thêm vào đó cái cà vạt, một phần nào
đã cầm chân những sự nghịch gợm, vô tư. Dĩ nhiên cũng có
một số ít bạn đùa vui hơi quá đà, ví dụ như có bạn
đã dùng cây viết riêng của mình để làm mưa trên một vài
chiếc nón lá...
Nhắc đến bạn bè trong sân trường, có lẽ không nên hạn
chế ở một năm học, một niên khóa nào. Bởi vì ở dưới sự dìu
dắt, thương yêu của cô, thầy, của tiếng kiễng, của hành
lang...tất cả những học sinh đều đã là anh em của nhau. Sẽ
rất thiếu sót nếu không gọi lại
một
lần để nhớ hơn, những cái tên rất thân quen khi nhắc đến trường
trung học Phan Châu Trinh đà Nẵng. Họ nổi tiếng nhờ học giỏi,
nhờ vào những sinh hoạt thể thao, văn nghệ...đóng góp một cách
tích cực và hữu hiệu cho nhà trường, hoặc chính vào những nhan
sắc. đàn anh,
đàn chị trên chúng tôi một lớp, thời đó có những Võ Thị Thương,
giỏi toán, lý hóa, lấn lướt cả đám mày râu. Trần Trí Dũng,
một chân bóng tròn xuất sắc. Phan Nhật Nam, một kịch sĩ bất
ngờ...
Lớp đàn em, với những tài năng hiếm thấy như Nguyễn Tùng,(hiện
nay ở Pháp) một học sinh, luôn luôn đứng đầu mọi môn học,
từ Vẽ, nhạc, toán, lý, sinh ngữ... Phạm Vũ Thịnh,(hiện nay ở
Uc), cũng gần tương tự như Tùng.
Dĩ nhiên còn rất nhiều tên tuổi học giỏi, tài hoa
khác mà nhất thời, tôi chưa kịp nhớ ra.
Về thế giới người đẹp của Phan Châu Trinh thì quá
nhiều . Ai đã từng là cư dân đà Nẵng hẳn đã biết . Tôi không
dám nhắc tên bừa bãi ở đây.
Ch. ơi,
Mày thấy ra sao sau khi đọc lại một số tên bạn cũ ? Có
gợi được trong mày những manh mối kỷ niệm nào không ? Tao
hy vọng là có. Và như vậy, ít ra tao cũng đã làm được
một cái việc vớ vẩn nào đó nhưng không đến nỗi tào lao.
Kỷ niệm với trường cũ, tao nghĩ, mỗi học sinh đều có
rất nhiều, đều nhớ được một số. Tuy vậy, chắc chẳng mấy
ai có dịp nhắc lại, hoặc không muốn nhắc, dù là một kỷ
niệm vui, đẹp. Riêng
tao, thời ở Phan Châu Trinh là
thời kỳ gạo bài. Tao không làm văn nghệ, không tham gia sinh hoạt
thể thao và rất mực lành. Nhưng không phải vì vậy mà tao cù
lần đâu nhé.
Trên đường đi học, từ nhà tao, ở cống Mê Linh Chợ
Mới, tao phải qua nhà mấy em Hường lận đó. Hai Hường của trường
mình (một Hường không được cao, học giỏi, một thời Nguyễn
Hữu Nuối-Lam Hồ nhà mình, để ý . Một Hường sống mãi trong thơ
Nguyễn đăng Trừng - Huy Giang, cũng dân PCT, sau bọn mình hai năm. Hường
này phải công nhận là đẹp) và Hường của Phan Thanh Giản. Còn
nữa, những Hồng Hạnh, Ngọc Lan, những Phước... nằm giăng trên
đường Hoàng Diệu. Dĩ nhiên tao và thằng Hứa Bút, thằng Lê Văn
Nghĩa đi về trên tuyến đường này, đều có đôi phút thao
thức. Rồi
về sau, như mày biết ...
Năm ngoái, tao có về đà Nẵng, có cùng Châu Văn Tùng và
Nguyễn văn Pháp đảo xe qua trường cũ. Dẫu có một ít đổi
thay, nhưng căn bản trường mình vẫn vậy, trầm lặng, bao dung, luôn
luôn là một người cha đứng đợi những đứa con không hẹn
trở lại. Mày nhớ về thăm trường một lần đi. Dẫu chỉ chạy
vòng quanh ngoài bờ rào cũng là một hạnh phúc. Thôi
nghe Ch. Chúc mày và gia đình sức khoẻ tốt, làm ăn tốt. Thật
nhiều cái tốt.
bạn
mày,
Lê
Văn Phương
Sàigòn
Tái
bút : Thư này mày dùng được việc gì thì dùng. Mọi chuyện đều
chỉ vì tình bạn. Hy vọng với đầu mối này, chúng ta liên lạc
được thêm nhiều bạn cũ.
Lê Văn Phương