Thơ |
Nguyễn Mậu Lâm |
Về Lại Quê Xưa
chân và lòng ít khi đi trùng nhau
tôi đi xa năm năm quay đầu ngó lại
chợt thấy lòng mình còn xa, xa ngái
ở hoài cuối trời ấu thơ
tôi trở về Ðà Nẵng
tìm lại lòng mình
và những làn hoa không bao giờ phai
này đây là ngôi trường Sao Mai
nơi tôi gửi ba năm trong quãng đời làm học trò
này đây là Cổ Viện Chàm có rất nhiều hoa sứ trắng
nơi tôi gửi những buổi chiều hò hẹn với nguời yêu
và đây là sông Bạch Ðằng thân mến biết bao nhiêu
nơi tôi gửi tuổi thơ cười lênh với sóng
còn, còn đây những hình những bóng
những con đường và những hàng cây quen
nhưng sao tôi vẫn thấy lòng mình lóng ngóng
và ngỡ ngàng như đi trên cung trăng
đường phố như hẹp lại
như những tấm lòng không còn tình thương
đầy những ổ gà
như những bài diễn văn của những nhà lãnh tụ
tôi đi , tôi đi như người khách lạ
đứng ngẩn ngơ không dám ngắt một cành hoa
kỷ niệm và tình thân, tất cả đi xa
xa hút như tiếng cười của tôi
như sự hồn nhiên của tôi
thôi em ạ
tôi sẽ không ngắt cành hoa này đâu
dẫu đó là hoa sứ trắng
còn đọng hương tình mình ngày xưa
khi cành hoa cũng có người đứng gác
thì môi hôn cũng sẽ ngại ngần
khi quê hương đã thành lạ, khác
thì đường về cũng gợi phân vân
tôi tìm tôi, tôi biết việc tôi cần:
- khẩu súng
muốn giành hoa thì phải giành lại đất
giành Cổ Viện Chàm và giành lại quê hương
giành trời cao, và giành cả những đêm sương
cho hò hẹn nở thành hoa sứ trắng
Ngọc Lan
tôi yêu hoa ngọc lan
thở tôi còn rất nhỏ
lần đầu tiên đứng ngó
ngẩn ngơ tà áo bay
tôi yêu hoa ngọc lan
thuở tôi còn đi học
vào lớp mang hoa theo
tặng em cài mái tóc
năm năm ở trong tù
hun hút rừng núi thẳm
nôn nao lòng nhớ lắm
một màu hoa : ngọc lan
rồi về đây với phố
buổi chiều đi lang thang
thấy bất ngờ ngọc lan
vườn nhà ai nở rộ
vẫn khiết tinh màu hoa
vẫn nhẹ nhàng hương hoa
cành đong đưa dưới nắng
đậu sững lòng chết lặng
tôi đứng nhìn bàng hoàng
đây rồi hoa ngọc lan
thuở nào còn đi học
em cài trên mái tóc
dĩ vãng đã mù biệt
không nguôi niềm nhớ tiếc
em biết không, lâu nay
anh đi trong hương bay
trong những ngày "cải tạo"
dù đói cơm rách áo
vẫn còn hoài trong anh
màu hoa này long lanh
trở về đây phố xá
lụi tàn đi tất cả
xao xác cõi người ta
may, còn đây, nhành hoa
anh ngắt tặng em nhé
kỷ niệm mình ngày xưa
lúc tình yêu mới hé
hạnh phúc và hương đưa
anh ngắt tặng em nhé
để chiều nay em về
sau một ngày ở chợ
em sẽ nhìn bỡ ngỡ
trên bàn nhành hoa nở
trong nhà hương hoa bay
anh ngắt tặng em nhé
đền công em mệt nhọc
suốt cả ngày lăn lóc
chợ xa giành áo cơm
tôi giơ tay định ngắt
chợt nghe vang tiếng hét
- thằng kia, mày làm gì ?
tôi giật mình quay phắt
ngó lại
thằng công an trợn mắt
sau lưng
niềm vui dào chợt tắt
ngày xưa thôi, bằn bặt
tôi cúi đầu bước đi
ngọc lan thành xa lắc
cuộc sống đã lầm than
ngỡ còn hoa ngọc lan
mới hay hoa cũng lạ
giữa một miền bất an
thôi nhé, em đừng khóc
dù sao trên mái tóc
của em còn hương bay
và lòng anh còn say
mặc kệ đời đắng cay
1984
Những Bài Thơ Tình Ngày Xưa
1*
từ cây cối nứt ra mầm nụ
trong tim rêu, hoa nở bất ngờ
từ ánh mắt chưa quen, hương bén
khẽ xôn xao, tình đã bao giờ
2*
nằm thao thức giận đêm dài
giận con trăng cứ treo hoài trên cao
giận mùng rách để muỗi vào
giận...cơn nhớ cứ cồn cào chẳng khuây
3*
anh như một kẻ hồn bay mất
chỉ thấy trời sao, chẳng thấy ai
em hỏi :" Vì sao anh ngơ ngẩn ?"
- tại anh mắc bận nhớ em hoài
4*
lấy em làm vợ lâu rồi
đã quen, quen lắm, làn môi, mắt ngời
vẫn chưa quen, cái nụ cười
như long lanh nắng mở trời mêng mông
mỗi ngày vào lúc rạng đông...
5*
tình yêu có lạ lùng không ?
chiếc răng khểnh cũng say lòng người ta
nói gì những cuộc đi xa
ngồi bên cũng ...nhớ, thiết tha ngó hoài
Bài Thơ Lúc Chia Tay
khi chuyện tình đã tắt
cuối trang dấu chấm tròn
như giọt buồn, nước mắt
trên mi em vẫn còn
Thiền Sư
nhà sư ngồi tham thiền
nghe ngoài vang tiếng khóc
máu loang vầng trăng mọc
nỗi đời đau vô biên
nhà sư quên gấp sách
sách thiền mà, vội chi
nhà sư quên cất mõ
mõ chùa mà, lo gì
nhà sư cùng bè bạn
đêm đêm bàn việc nước
quê hương quang quẻ trước
kinh cầu ta nguyện sau
đã đành đời biển khổ
nhưng thuyền ai chao nghiêng
bao nhiêu người sắp đổ
tâm thiền đâu nỡ yên
từ đó phòng thiền lặng
đêm về trăng lên ngôi
soi từng trang sách mở
nhà sư đi đâu rồi
1982
Bài Thơ Cuộc Ðời
khi con người ra đời
chữ đã có sẵn
với vô số màu
màu trắng màu đen màu hồng màu đỏ
với vô số vị
vị chua vị đắng vị ngọt
với vô số hình thù
có những chữ sắc như dao cứa
có những chữ gầy như xác ve
lại có những chữ nhân hậu tròn đầy
như quả mọng
rồi vô số âm thanh
có những chữ như tiếng chó sủa
tiếng cú rúc
có những chữ như tiếng chim hót
tiếng lá reo
tất cả chữ đều có sẵn
mỗi người phải lựa chữ mà ghép lại thành thơ
có những người làm thơ gầm gừ
như tiếng chó sói tru
có những người làm thơ lặp cặp
như tiếng gà tiếng vịt
có những người làm thơ uềnh oang
như tiếng ễnh ương kêu
lại có những người làm thơ eo éo
như tiếng qủi khóc
và rất nhiều người làm thơ không bao giờ có vần
tôi làm thơ như một người làm thủy lợi
dẫn nước sông tràn về ruộng đồng
đem lại màu xanh cho từng cây lúa
từ hoang vu ưom những nhành bông
tôi làm thơ như một người tiếp máu
mỗi hồng cầu là một vần gieo
máu cứu người, người thêm lượng máu
cuồn cuộn một dòng không bao giờ neo
Nguyễn Mậu Lâm
(Nổi Lửa)