Thư cho Bạn
Trần Kim Cúc
Tôn Mỹ Dung

Trần Kim Cúc, Hoàng Ái Chi, Lành, Lê Thu Lan,
Bình, Linh, Nguyễn Văn Thảo,...và ngay cả Tôn Mỹ 
Dung...cũng không là những khuôn mặt sinh hoạt Văn
Học Nghệ Thuật hoặc bất cứ bộ môn nào nổi bậc một
thời ở Ðà Nẵng, nhưng không phải vì thế, Họ không là
Những Nhân Ảnh Một Thời của thành phố thân yêu
chúng ta. Mỗi người một cuộc sống riêng, một sinh 
hoạt riêng, cùng tập họp để tạo nên sắc thái đặc biệt của
một phần đất. Tôn Mỹ Dung, Trần Kim Cúc cùng những
tên gọi được nhắc nhở chính là những Nhân Ảnh của
đời thường, thân mật và đại chúng. Những bất hạnh, đau
buồn của riêng mỗi cá nhân, một phần nào đó cũng là
của chung của chúng ta. Chính vì thế, chúng tôi trân
trọng xin phép tác giả, cũng như nhóm chủ trương đặc san
Quảng Nam Ðà Nẵng (hội Quảng Ðà Dallas - Fort Worth)
cho được phổ biến bài Thư Cho Bạn Trần Kim Cúc trong
mục Về Ðâu Nhân Ảnh Một Thời như một chia xẻ, tưởng
niệm. 
Kính

 

     Kim Cúc ơi !
     Tao nhớ mi. Tao chỉ dám gọi khẽ thôi, sợ đánh thức mi... một nơi nào đó không bạn bè, gia đình. Ngủ yên với hai con, không còn nơi chốn phiền muộn cho mi.
     Kim Cúc ơi ! Tao vẫn thấy mi tóc dài, người mi cao, cánh tay mi dài có những ngón  tay búp măng tài hoa. Chân mi cũng dài, nhảy đầm hay lắm.  Mọi thứ đều đầy đặn và dài.  Mà sao đời mi ngắn ngủi quá. Mi sinh 1955, hơn tao một tuổi. Tao nhớ một ngày 1982, em của Hoàng Ái Chi viết thư cho tao báo Kim Cúc và hai con nhỏ vượt biên chết rồi. Trời như sập thêm một lần nữa trên đầu tao. Cách đó mới ba tháng thôi, Thảo mất. Anh mất để lại một đứa con gái mới sáu tháng rưỡi tuổi. Một mình tao còn ở Ðà Nẵng thôi. Không còn một đứa bạn nào để mà tìm niềm an ủi. Tao chỉ muốn chết đi.  Khóc khô cả nước mắt rồi.  Bây giờ nghe mi ra đi không có bến bờ nào cho mi đoàn tụ được với bác sĩ Lành - chồng mi, ở Úc. Tao thấy thương cho thân tao và xót đau cho mi quá.

     Kim Cúc ơi !
     Ðời mi, sau ngày rời bỏ sân trường nữ Hồng Ðức, chưa có một ngày thong dong. Mất nước. Ðời sống nhiều bon chen. Ðất nước nhiều thay đổi. Sáng, chiều, tối lúc nào cũng tất bật lo toan cho cuộc sống. Và vì lúc nào cũng toan tính chuyện ra đi. Lấy chồng thì lo làm thế nào để được ra đi cùng một chuyến với chồng, với con. Trời không chiều lòng người phải không Kim Cúc ? Chồng mi ra đi trước và ba mẹ con mi ngậm ngùi trong lòng biển sâu. Tao nghe Chi kể, có thời gian Lành, chồng mi, mỗi ngày sau giờ làm việc, ra biển thả bánh kẹo và thức ăn cho mẹ con mi.  
     Ái Chi bên trại tị nạn, nghe mi chết gào khóc như điên, không tin là sự thật. Mẹ mi, tao ghé thăm trước ngày tao rời Việt Nam, 1987. Nhìn hình thờ mi và hai con cười tươi tắn, tao khóc. Mẹ mi khóc. Cu em, cu Bé cũng khóc. Tưởng mong mi còn ở một nơi nào đó, hy vọng trên đảo hoang. Thương mi quá Kim Cúc ơi ! Mẹ chỉ có mi là con gái. Mẹ hy vọng nơi mi thật nhiều. Mi đi rồi, mất rồi. Mẹ chưa đến tuổi quá già mà tóc trắng phơ, không còn một sợi đen nào.

     Kim Cúc ơi !
     Tao càng nghĩ càng nhớ mi. Kim Cúc ạ ! Tao nhớ miệng mi cười, hàm răng trắng bóc. Tóc mi mượt mà. Con gái mà được hai cái đẹp là nhất rồi. Mi lại vẽ đẹp, may thêu rất khéo. Mi đa tài, tao nhớ thầy Nhạc dạy Pháp văn vẫn nói hồi đó: "Chữ tài liền với chữ tai một vần", thế nên đời mi nhiều đau đớn. 
     Năm ngoái, sau Tết dương lịch, Lê Thu Lan từ Hawaii sang, Hoàng Ái Chi từ Úc đến.  Tao ở Mỹ. Gặp cả anh Bình (anh họ Thu Lan) mi nhớ không ? Cả Linh - em Lan - nữa. Ai cũng ngậm ngùi nhớ mi, nhắc mi. Gía có mi tụi tao càng thêm nhiều chuyện vui để cười hơn. Sau 25 năm , tao gặp lại được bạn, chỉ thiếu mi. Kể chuyện cũ, chuyện mới. Chỉ có mi không nghe, không biết. Hay là mi lại liêng thiêng, mi biết hết rồi. Ngày đó đi chơi mà không có mi chắc là mi giận lắm. Nhưng có chỗ nào mà thiếu mi trong những cuộc chơi đâu. Mùa hè đi tắm biển, thỉnh thoảng đi uống cà phê Lộng Ngọc, Damube. Vào buổi tối trốn đi dancing. Vui quá, nhưng có đứa nào hư đâu. Và tao, sau ngày bỏ trường Văn Khoa Huế đến ngày lấy chồng (không phải Dân) mi còn sống mi biết rồi. Tao là dâu Phan Chu Trinh, nhưng anh không phải học trò mà là thầy giáo : Nguyễn văn Thảo. Rồi cũng xa lìa. Anh mất năm 1982. Năm năm sau, 1987, tao tới Mỹ với con gái của Thảo nay đã 18 tuổi rồi . Mười năm sau ngày Thảo mất, tao lập lại gia đình với một người xứ Ðà Lạt. Làm dâu Yersin Ðà Lạt và có một con trai sáu tuổi. Tao "tốp" lại đây vì tuổi cũng lớn rồi.

     Kim Cúc ơi !
     Giá mi có đâu đây để mình cùng nhắc chuyện cũ. tao nhớ không sót một chuyện gì.  Thế mà mi đã là người thiên cổ và chuyện mình đã trở thành như cổ tích, phải không Kim Cúc ?  
     Năm 1997, tao về lại Ðà Nẵng để lang thang, để tìm kỷ niệm. Nước mắt tao chảy dài lòng cứ nức lên vì nhớ... Những con đường Thống Nhất, Lê Lợi, Quang Trung ... Con đường Hoàng Diệu dắt vô nhà mi trong cư xá Thanh Lịch. Nhiều thay đổi lắm Kim Cúc ơi ! Mi không thể nhận ra đâu. Từ thành phố đến dân cư lạ hoắc. Tao cũng như người xa lạ, tưởng như mình không phải là người đã sinh ra và lớn lên ở đó. Tao rời Ðà Nẵng lòng buồn quá đỗi. Thất vọng. Tao hứa không trở về nữa. Chỉ buồn không còn gì để giữ mình ở lại được nữa, trong một thành phố mà một người sống và một người chết làm tao đau đớn khi nhớ lại.  
     Ðà Nẵng sẽ không có mi, có tao, có Ái Chi, Thu Lan, cùng một lúc... sẽ không bao giờ có nữa phải không Kim Cúc ?
     Thôi mi ngủ yên nhé. Tao không gọi mi thêm nữa, phá tan sự yên tĩnh của mi. Chỉ mong mi thỉnh thoảng về trong giấc mơ của tao, của Ái Chi, của Thu Lan... nghe Kim Cúc ?

Thương mi

Tôn Mỹ Dung
(California)