Trang thơ

Trn Kiêu Bc

 

 

 

 

 

 

 

 

 

CÒN HOÀI MỘT DẤU HỎI

 

Tuổi thơ con có một thời hạnh phúc

Gọi “Mẹ ơi!” khi đói khát lạnh lùng

Lòng vui lên thấy Mẹ cười trước mặt

Được vỗ về, được âu yếm yêu thương

 

Nhà mình nghèo Mẹ sợ thân con lạnh

Nên thức hoài canh giấc ngủ thâu đêm

Con trở giấc, Mẹ vội vàng lính quýnh

Ấp ủ con mặc gió bấc ngoài hiên

 

Lớn lên rồi lại rời xa tay Mẹ

Mẹ vẫn cười nghiêng theo bóng đời con

Khi vấp ngã, gọi “Mẹ ơi!”, rất khẽ!

Đỡ con lên Mẹ hỏi “Có đau không”?

 

Từ ngàn xưa nước mắt luôn rơi xuống

Hạt mưa sa đâu chảy ngược lên nguồn

Trên đường đời Mẹ bao lần vấp ngã

Có bao giờ con hỏi “ Mẹ đau không”?

 

 

*

 

ĐẶT TÊN CHO NỖI NHỚ.

 

Một ngày bình thường có hai mươi bốn giờ

Em nhớ anh nên thấy còn thiếu lắm

Gom góp từng giây thời gian đi chậm

Dành dụm từng giờ ngày lại qua nhanh

 

Có khi phone vô cớ đổ âm thanh

Bên kia đầu dây tiếng vang không rõ

Tưởng là anh mà ai kêu nhầm số

Em lại phí đi vài giây nhớ êm đềm

 

Em tự đặt tên là nỗi nhớ bóng đêm

Không nhìn nhau mà thấy nhau rõ nhất

Nhớ cài lên tóc em như đồ trang sức

Như phấn hồng như son đỏ trên môi

 

Em tự đặt tên là nỗi nhớ mồ côi

Bên em nhớ, chắc gì bên anh nhớ

Anh với em mỗi người riêng hơi thở

Biết bao giời hơi thở hết chia riêng

 

Em tự đặt tên là nỗi nhớ thói quen

Lúc muốn quên, thói quen gây mình nhớ

Vậy là nhớ kết thành chùm hoa nở

Treo lên tim chẳng ngơi nghỉ giây nào

 

Em tự đặt tên là nỗi nhớ tiêu hao

Nhớ một chút em gầy đi nhiều chút

Có lẽ vì em chắt chiu từng giây từng phút

Thương gởi cho anh cái nhớ ngọt ngào

 

Còn bây giờ là nỗi nhớ chiêm bao

Ngày cũng thấy đêm nằm mơ cũng thấy

Thả chùm nhớ vào tâm hồn không đáy

Mới biết rằng nỗi nhớ thật mênh mông!

 

 

LẠNH LÙNG XUÂN XỨ LẠ 


 

Như sóng vỗ xa bờ, mãi lang thang
Biển có gọi, sóng chưa về bến cũ
Có buồn nào hơn nỗi buồn xa xứ
Đất ấm tình người phai dấu chân quen!

Mẹ mất rồi, ai đợi cửa đêm đêm
Còn ai nhóm bếp lửa con trong tối?

Cho than hồng đun mùi thơm gạo mới
Bát canh rau xanh mướt tuổi thơ buồn!

Bụi tuyết bay đầy phố xá dửng dưng
Cúc rụng hoa vàng trêu cành mai giả
Hồn bánh chưng không về ngang xứ lạ
Vắng tiếng leng keng tiền mừng tuổi đầu năm

Nhang bạc màu cùng tóc muối hoa râm
Chờ ngày mai tim già nua hóa đá
Bài ca Xuân lạc trăm quê ngàn ngả
Bỗng trở về theo mắt đỏ rưng rưng!

Lòng nhủ lòng:quê xa khuất ngàn trùng
Nhớ Mẹ đi không hẹn ngày quay lại
Khói bếp mái tranh quyện trong hồn mãi mãi
Xuân bên nầy nhớ Tết muộn bên kia!

*

 

GỞI SÀIGÒN, NHỮNG GÓC PHỐ VÀNG THU
 

Có phải Thu vừa gõ cửa Sàigòn
Làm là rớt vùng Phú Lâm thân thiết
Hay Thu chạy từ Long Thành quen thuộc
Chân chạm Thị Nghè qua ngõ trống Hàng Xanh?

Thu vào đây rồi, trong suốt mắt thủy tinh
Nghe mát rượi bình trà xanh sủi bọt
Một chút Thu thôi, đã gọi đàn chim hót
Ngàn Thu chảy về, chắc nước lọc tràn ly!

Mắt Thu vàng còn e ấp bên kia
Mây xuống thấp kéo ngày Hè ngắn lại
Nắng gởi về đây từng cơn gió thổi
Khuấy động lên chùm hạt bụi phố phường

Vào Sàigòn Thu có trải hương thơm
Hay đến vội, rừng hoa chưa kịp hái?
Có mang theo cõi tình Thu vời vợi?
Mắt dõi trông từng viên gạch vĩa hè!

Quanh hẻm nhỏ thân quen, Thu lãng mạn đã về
Những góc phố nhuộm vàng màu cam chín
Tưởng nắm bàn tay, ấm tia nhìn trìu mến
Xa thật xa vẫn ngát đóa Thu vàng

Lá buồn rơi đầy góc nhỏ Phú Lâm
Ai một bóng chờ Thu qua bóng lá
Những góc phố vàng Thu, sao mà thương quá!
Nơi có một người đang lặng lẽ chờ Thu.

*

 

MƯA HUẾ, HUẾ MƯA.

Huế như dài ra theo cơn mưa
Huế khoác khăn che mỏng bụi mờ
Huế thả chùm mây theo vạt áo
Nhón bàn chân nhỏ gót tiểu thơ

Mưa rót cô đơn lòng thiếu phụ
Mưa chìm phố cổ đợi ai qua
Mưa trải rộng thêm ngàn tâm sự
Mưa nhả vào tim nỗi nhớ nhà

Mưa Huế hình như chỉ bắt đầu
Mà dài se sắt mãi về sau
Trầm ngâm một bóng ai ngồi đợi
Chỉ thấy mưa rơi đỏ mắt sầu

Huế xa xôi mà Huế thật gần
Mưa qua khuấy động cõi tình nhân
Mưa siết tay cho tình thêm ấm
Mưa tạt vào lòng những bâng khuâng

Hỏi nhỏ, khi mô trời mưa tạnh
Huế buồn khẽ nói, biết khi mô
Có lẽ mưa tuôn chưa dứt hạt
Mưa hoài nên Huế đọng thành thơ

*

 

TRỞ MÌNH ĐÊM THIẾU PHỤ

 

Không dưng em trở thành góa phụ
Treo trên mắt đỏ những nhánh sầu
Đêm gói cô đơn mang ra biển
Em độc hành như cánh hải âu

Người trăm năm không hề quay lại
Tưởng như đời kết án chung thân
Nửa đường đi mình em trôi nổi
Vắng người gương lược cũng phân vân

Đêm đêm thức trắng cùng năm tháng
Chỉ thấy gió lay bóng một mình
Đôi bóng ngỡ còn in trên vách
Tắt đèn chỉ một bóng chênh vênh

Quanh đây hiu hắt màu hương khói
Hương bay không níu được chân người
Một vầng trăng mất đi phân nửa
Nửa ở lại buồn khóc lẻ loi

Không biết chờ ai đêm góa phụ
Người đi xa mãi chẳng về đâu
Đêm nầy không biết bao đêm nữa
Đếm những đêm qua đến bạc đầu.



*

 

GẶP LẠI TIẾNG NƯỚC TÔI

 

 

Gặp lại tình cờ tiếng Việt mình quen
Tưởng như tiếng vọng từ quê hương cũ
Như chim lạc đàn bay về chung tổ
Giữa nhớ nhung lạ lẫm chốn quê người

Tiếng Mẹ ru con say giấc trong nôi
Lời Mẹ dặn ngàn xa còn nghe rõ
Tiếng reo vui ấm lên quanh bếp lửa
Muối mặn gừng cay nhắc nhớ lời thề

Thấy bên dòng American River
Thêm một khúc Vàm Cỏ Đông sóng hát
Trong bộn bề những nhạc Soul nhạc Rap
Có Nguyễn Du đưa lục bát Thúy Kiều

Nghe như tiếng chày giả gạo chờ khuya
Theo trăng tỏ ngày thơ chơi cút bắt
Đêm trai gái huê tình trao câu hát
Gởi tiếng lòng hò hẹn khúc ca dao

Ví như bạn thân thường gọi mầy tao
Xa lâu lắm bây giờ mừng gặp lại
Nghe tiếng nói dù xa quê đến mấy
Cũng thấy gần như trọn một vòng ôm

Tưởng không còn nghe lại tiếng thân quen
Tưởng bỏ rơi hết tiếng mình từng nói
Hay chỉ cầm trong lòng tay an ủi
Đi bơ vơ tìm mãi một cội nguồn

Nghe tiếng mình không ai nỡ đi luôn
Dừng một chút mà thấy cay lòng mắt
Tiếng Việt ơi ! trong ngàn trùng ngăn cách
Mất tiếng thân yêu tôi biết đâu tìm

Gặp lại tình cờ tiếng nói đã quen
Trong khốn khó quê người còn lời gọi
Con sông quê cho tôi vay tiếng nói
Bên nầy bán cầu tôi nợ đến kiếp sau .

trần kiêu bạc