Tết Ni Em Mc Áo Vàng

& những bài khác

Trn Vn L

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tết ni em mặc áo vàng,

ôi em đẹp nhất trong hàng giai nhân. 

Dù bây giờ vẫn chưa Xuân

em ơi Tết đă nằm trong tim…

anh luôn nghĩ về em,

anh nhất định chỉ nh́n em thôi!

 

Em duy nhất ở trong đời,

xưa, Lư Bạch nói với người – bóng trăng! 

Trọn đời Lư Bạch:  mùa Xuân. 

Người Lư Bạch nhớ rất gần mà xa…

giống như em của anh mà…

vàng hoa trước ngơ lụa là gió bay…

 

Anh chờ, chờ lắm Tết nay

khi em áo đỏ em thay áo vàng.

Trong ḷng anh vẫn miên man

áo em màu tím Dran hôm nào…

Yêu, người ta sống chiêm bao,

lung linh như những ánh sao trên trời…

 

Tại em, ai biểu ra đời

để anh yêu quá một người trong mơ. 

Một ngàn một vạn bài thơ,

chữ Thương chữ Nhớ chực chờ để trao…

Từ bây giờ đến muôn sau,

tính từ thiên cổ ai nào hơn em?

 

Người tôi yêu đứng bên hiên,

áo xanh choàng tấm áo laine, ngó trời. 

Trời xanh, mây trắng đang trôi. 

Người tôi yêu  dấu, một-người-trong-tranh! 

Người trong tranh là người xinh

như non nước cái h́nh Núi Sông!

 

Tôi không đi thẳng mà ṿng

giang sơn cẩm tú muốn bồng em hôn. 

Nhà thơ Lư Bạch không c̣n

th́ tôi nối tiếp con đường Mă Châu. 

Ai ra Phố Hội đi đâu,

Mă Châu xứ lụa muôn màu nhớ thương…

Trần Vấn Lệ

 

*

 

Cảm Ơn Em Vẫn Mang H́nh Ảnh

 

 

Của Má Tôi Thời Tôi Ấu Thơ

Em lặng yên ngồi nghe gió hát

H́nh như gió hát giống như em?

H́nh như gió lạnh, nghe ươn ướt

Đă sáng rồi sao nắng chửa lên?

 

Đă sáng rồi em cầm nón lá

Em nh́n quang gánh sắp lên vai

Gió từ trong nội bay lên chợ

Chợ chắc thưa người buổi sáng nay?

 

Gió hát, hát câu ǵ thế nhỉ

Một bài thơ hay một bài ca?

Thơ th́ buồn thảm, ca chua xót

Chiếc nón đang cầm, em buông ra…

 

Bao nhiêu buồn thảm nằm trong nón

Bao nhiêu xót xa em thở dài

Cơn mưa sắp tới sau cơn gió

Em trễ rồi phiên chợ sớm mai…

 

Ít thuở đời nay c̣n thấy cảnh

Gánh gồng lên chợ bán đời quê

Cảm ơn em vẫn mang h́nh ảnh

Của Má tôi thời tôi ấu thơ!

 

Tôi lậy Trời cho gió ngớt nha?

Tôi lậy Trời xin mưa đừng sa!

Điều em mong ước trong tầm mắt:

Cái nón em cầm bỗng nở hoa!

 

Em ơi tôi ước hoa quỳ nở

Trước mặt em là người chiến binh

Quỳ xuống dâng em đời chiến bại

Ngước lên…chớp mắt đă thanh b́nh!

 

Cảm ơn Đất Nước tôi tàn tạ

Cũng cảm ơn hoài em khoan dung

Anh gánh giùm em quang gánh nhé

Hai đứa ḿnh cùng đi chợ Xuân!

Trần Vấn Lệ

 

*

 

California Năm Cuối Năm Mưa Đầu Mùa

 

Mưa cuối năm đang chẳng cuối mùa.  Mà đầu mùa, đó, ngộ kỳ chưa!  Buổi mai, đài báo tin mưa tới.  Hết buổi mai rồi hết buổi trưa…

 

Vẫn nắng!  Nắng như là bữa trước.  Vài cơn gió lạnh, tự dưng buồn.  Nh́n ra ngoài ngơ mây tề tựu.  Vài giọt mưa chiều rắc tưởng sương!

 

Mưa thật rồi!  Mưa đă thật rồi!  Bắt đầu những hạt nhỏ rơi rơi.  Lát lâu mưa tới như vung thóc, mưa tạt ngoài hiên tới chỗ ngồi…

 

Ḷng rất thèm mưa mà lạnh quá, mặc vào thêm áo, ngó mưa bay.  Mưa bay v́ gió, bay…v́ nhớ!  Ai biết rằng tôi thương nhớ ai?

 

Không nhớ người đâu mà nhớ nguyệt.  Đêm nay Rằm nhé, nguyệt tṛn trăng.  Hỡi ơi mưa đă, mưa tầm tă.  Mưa thế này thôi hết nói năng…

 

Mưa thế này thôi trăng chẳng hiện.  Phố lên đèn không thấy sáng hơn.  Xe trên xa lộ thôi vun vút.  Vang vọng c̣i…ôi!  Xe cứu thương!

 

Mưa thế này đang Phú Yên!  Khánh Ḥa th́ lụt, nước dâng lên.  Quy Nhơn cũng lụt tràn ra Quảng…Non Nước ḿnh như thế…cố quên!

 

Tôi nhủ ḷng quên hết cơi người sao tin từ Huế lại trêu ngươi?  Trăng tàn Bến Ngự mưa đang trút những mảnh trăng vàng, nguyệt của tôi!

 

Ôi Nguyệt!  Anh thương Nguyệt quá chừng.  Cuối năm trời đất chuyển vào Đông.  Đời anh đă gắn liền hoang đảo, c̣n nhớ thương chi để nát ḷng…

 

Cali đang mưa, mưa đầu mùa!  Cuối năm buồn quá một bài thơ!  Mở đầu không nghĩ thơ buồn thảm, câu kết…nỡ nào ướt sũng mưa…

Trần Vấn Lệ    

 

*

 

Tôi Nói Chi Hoài Nay Nắng Mai Mưa

 

Nắng rực rỡ mà sao trời lạnh thế?

Chắc nhiều ngày không thấy lạnh, nên chi?

Đứng chỗ nào cũng thấy bóng đen ś

Lạnh tím ngắt mười ngón tay dan díu…

 

Cô hàng xóm bước ra xe yểu điệu

Máy nổ êm, xe chạy vút, lạnh c̣n…

C̣n cái lạnh cũng c̣n cả cái buồn

Nhớ mái tóc ngắn của nàng bay trong nắng.

 

Nắng lung lay như khối băng nhiều tảng

Tôi vung tay nhành cây cũng lung lay…

Ai ở miền Đông chắc lạnh cũng thế này?

Chắc tóc cũng vừa bay trong gió?

 

Ồ hay nhỉ khi khổng khi không nhớ

Mái tóc người con gái xứ Đồng Nai

Mái tóc nàng làm buốt lạnh ḷng trai

Tôi ấp ủ lửa rừng nhiều năm trận mạc…

 

Sáng hôm nay, đứng cơi này, cơi khác

Ngó vu cô hàng xóm ra xe…

Ngó bao la đâu có thấy ai về

Nhớ ai đó mái tóc thề hồi chưa cắt.

 

Nhớ đến đèo Ngoạn Mục, Belle Vue, chữ Pháp

Cảm ơn người dịch ra Việt rất hay…

Thoai thoải dưới chân đèo là tỉnh Đồng Nai

Đồng Nai Thượng, Đồng Nai Hạ xanh ŕ cây lá…

 

Những đám ruộng xanh ŕ ngọn mạ

Nhớ mái tóc nàng, cắt ngắn, gió bay bay…

Bây giờ nàng ở miền Đông, tôi ở miền Tây

Nếu nàng ở miền Nam th́ tôi miền Bắc?

 

Tôi biết Thơ không hề ghi chuyện thật

Coi như nàng đi lấy chồng rồi, tôi nhớ lang thang…

Tôi nhớ tới Việt Nam, tôi nhớ Dran

Tôi nhớ Cam Ly nắng vàng nước biếc…

 

Tôi viết miên man những bài thơ tội nghiệp

Tôi nói chi hoài nay nắng mai mưa?

 Trần Vấn Lệ

 

*

 

Bao Nhiêu Năm Đường Chân Mây Thăm Thẳm

 

Bắt chước Chúa, tôi dang tay Thánh Giá

Làm mặt buồn, tôi ngó rất xa xăm

Cuối chân mây, tôi nghĩ đó Việt Nam

Tôi nhón gót sao tôi nh́n không rơ?

 

Biển xanh xanh, trời mờ mờ sóng, gió

Biển vỗ về: nên cố gắng nh́n lâu

Tôi nh́n lâu, tôi thấy những mái lầu

Nhiều con đường nhỏ mà sâu hun hút…

 

Nhiều con đường nhỏ có nhiều nhà không nhỏ

Có nhiều người như lính tới lui

Có cô gái thật xinh làm dáng cười cười

Có ông bệ vệ choàng vai âu yếm…

 

Tôi không nghĩ đó là những ngôi nhà điếm

V́ có cờ bay, không lẽ điếm treo cờ?

Bạn vỗ vai tôi:  mày đang tỉnh hay mơ?

Nhà của quan lớn cất cho cô vợ bé!

 

Tôi nghe lạnh, mặt của tôi tràn lệ

Tôi thỏng tay, Chúa đă bỏ tôi rồi!

Và bạn tôi…là tiếng nói mà thôi

Tôi quỵ xuống, ồ chân mây trong mộng!

 

Việt Nam tôi, Việt Nam tôi, cái bóng

Bóng đă tan, chân mây cũng mịt mờ…

Bốn mốt năm dài chỉ một giấc mơ

Quan hiện thực chớ dân không hiện hữu!

 

Dân có ǵ đâu!  Cái ǵ cũng thiếu

Một túp lều tranh, một manh chiếu t́m đâu?

Ở Việt Nam nay quả thật có nhiều nhà lầu

Những chỗ đó dân đừng ḥng nương náu!

 

Vài hôm nữa, tới Noel, ngày Đạo

Tôi cầu xin ǵ nơi Chúa Hiển Linh?

Nói theo ông Linh Mục:  Cầu hai chữ An B́nh

…cho tất cả người người dưới thế?

 

…cho cả những kẻ làm Đất Nước Việt Nam tồi tệ?

(bởi chưa có Ṭa Án nào kết tội lũ Bất Lương!)

Bao nhiêu năm dân đổ máu xương

Bao nhiêu năm Đường Chân Mây thăm thẳm!

 

Trần Vấn Lệ