Thơ Trần Hoan Trinh
Dạo Thuyền Trên Sông Hương | |
Ta lên thuyền từ
thượng nguồn Bãng Lãng Hồn bình yên bên sóng nước lửng lơ Con thuyền tình trôi theo dòng lơ đãng Con sông Hương đẹp tinh khiết không ngờ Trời xanh ngắt và cỏ cây xanh ngắt Sông quanh quanh có trăm bến trăm bờ Bến bờ nào cũng làm lòng lữ khách Buồn ngậm ngùi và thương nhớ bâng quơ Ðiện Hòn Chén nghiêng mình soi bóng nước Ðã ngàn năm úp bát ngọc trên sông Tiếng địch tiếng đàn đèn nhang nghi ngút Ai nhảy xênh xang một khúc thượng đồng Qua Nguyệt Biều nước chừng như bất động Lòng sông trong in từng bóng mây qua Ðồi Văn Thánh , làng Thọ Cương lay động Gió hiu hiu đưa cành trúc là đà Chùa Thiên Mụ vương tháp cao cổ kính Tiếng chuông ngân , tiếng trống vọng thinh không Chợt thương ai một lần rời cung điện Bỏ vinh hoa nguyện mặc áo nâu sồng Phu vân Lâu con nước chảy bâng khuâng Nghênh Xuân Ðình chẳng thấy thuyền vua ngự Ai quỳ gối tung hô lời vạn tuế Vắng đâu rồi bóng dáng đấng quân vương Chiều kinh thành lãng đãng khói hương Nắng lây lất vàng hoe thềm Thương Bạc Cây ngô đồng đứng dầm dãi gió sương Ðã thế kỷ che nửa trời bóng mát Cầu Trường Tiền cong cong mầu nhủ bạc Ru lòng người trôi nỗi với dòng sông Thuyền lênh đênh qua chân cầu sóng dạt Tự nghìn năm vẳng một nhịp tang bồng Qua Ðông Ba sông bỗng chảy ngập ngừng Ðể con nước chia đôi về hai ngả Kè Ðập Ðá khuất sau một khúc quành Bến Gia Hội ghe thuyền về hối hả Oâm Cồn Hến vào lòng sông vỗ nhẹ Hai bên bờ hoa bắp trắng lay lay Cột khói lam chiều toả tím chân mây Hương hoa bưởi hoa chanh thơm ngây ngất Thôn Vỹ Dạ cheo leo vầng trăng ngọc Tiếng hò ai run rẩy suốt dòng sông Có nhớ nhau thì xin đến chợ Dinh Mà thương nhau thì xin về Nam Phổ Ðêm thanh vắng mang mang sầu thiên cổ Hai bên bờ cảnh bàng bạc liêu trai Hình như sông buông một tiếng thở dài Khi con nước hoà mình vào biển cả Ta ngồi lặng bên mạn thuyền sóng vỗ Tiếc nuối ngậm ngùi trong cuộc chia tay Sông Hương buồn cho ta khóc đêm nay Cho ta khóc như những ngày nhỏ dại Tiếng sóng thầm từ hạ nguồn vọng lại Sao nghe như tiếng sóng ở trong lòng Bỗng mơ mình thành một hạt mưa trong Ðể tan biến vào lòng sông thân thiết…. Trần Hoan Trinh |