Đặng Hiền,
tên thật làm bút hiệu, sinh năm1958
tại
Hòa Vang Quảng
Chủ biên tạp chí
Hợp Lưu
đã
xuất bản:
Thơ Đặng
Hiền (1994 Hoa Kỳ)
Bài Hai Mươi (1997
Hoa Kỳ)
Đêm tan
Những lời nói theo hơi thở đêm
Đêm trăng ngọt mềm như ly rượu
đỏ
Đêm của riêng em
Đêm treo bảng cấm
Gió ngang tiếng cười
Lời thầm thì vòng tay ôm nhẹ
Chỉ thế thôi
Đêm lá chớm nụ xanh
Thoáng hương chiều thơm biển
Em bất chợt buồn vui
Nghĩ về những ngày chưa tới...
Tiếng cười rộn ràng
Một tí vui đọng lại
Lớn theo tình xanh
Hạnh phúc em từng ngày chầm chậm
Đêm của em
Sóng trăng lấp lánh
Sóng vội vàng
Tan theo đêm lên.
Aug -2010
Thời gian
Hôm nay vẫn buồn như hôm qua
Anh ủ ngày rưng rưng thớ lá
Tầm nhìn không xa hơn nỗi nhớ
Có những giấc mơ vàng nhựa thời gian
Gió đầu mùa vi vu âm giai trầm thống
Gió cuối mùa đưa tiễn niềm vui
Nỗi buồn trêu ngươi hững hờ bật sáng
Một lần, nhiều lần, kỷ niệm đồng
ca
Thời gian như tấm gương soi rọi
Phản diện trước sau
Vạt nắng chiều chợt nhiên đứng lại
Đêm treo ngang nỗi nhớ
Hãy tưởng tượng chiếc khung không tranh vẽ
Máng chơ vơ trên bức tường bạc trắng
thời gian
Nụ cười đậm màu son tím ngát
Ngày chạy miết không thấy cuối đường
Em có nghe nắng mưa thì thầm tuyệt vọng?
Gió cuối đầu đêm rũ men say
Tình treo ngang ở đó
Như sương ...
ĐH
Câu Thơ Còn Trong Trí Nhớ
(Gởi
anh Huy & chị Minh) (*)
Câu thơ còn trong trí nhớ
Như mùa thu mỗi năm
lại về
Theo tuần hoàn trời đất
Như đôi mắt em buồn giấu kín
Chịu đựng
An phận
Cuộc đời mình mùa xuân đi qua
Rất xa, rất xa
Những cánh rừng thay lá
Bên dòng sông
Bên kỷ niệm mơ hồ
Câu thơ là vầng trăng thật dịu
Ngẩn ngơ
Trong những ngày thật nóng
Trong khu chung cư chật
chội
Ở xứ người mênh mông
Lạc loài
Như câu thơ còn trong trí nhớ
Nín câm.
Những lời thơ chạm vào tay
em
Những hò hẹn xa như trò trẻ nít
Sài Gòn ra đường Sài Gòn bịt mặt
Sài Gòn ướt mồ hôi chóng mặt
Những cơn mưa bất ngờ có mát trái tim
Những cơn mưa bất ngờ nụ cười
gặp lại
Em vẫn gầy vẫn buồn như xưa
Anh cúi xuống hơi men từng chiều cả
nước
Nếu không thế anh còn biết làm gì?
Đêm Sài Gòn đứng đường bơ vơ
Dòng người mênh mang không ngày yên lặng
Còn con đường nào cho em
Mộng mơ là trò chơi xa xỉ
Anh xuôi xuống ngược lên
Dòng sông đỏ ngầu lênh láng
Bắt gặp mặt trời lặn bên kia
Bắt gặp chút trăng về nhợt nhạt môi em
Sài Gòn gà tiềm thuốc
bắc
Sài Gòn bây giờ cái gì là vui.
ÐH
(VN 01-2001)
Thảo Nguyên Xanh
Những lời của em làm anh suy nghĩ
Không có điều gì anh giấu được em
Ngày bỗng dưng buồn bỗng dưng vui
Cặp mắt sắc như dao chém treo ngành
Ánh đèn lung linh theo bàn tay
vẫy
Nụ cười tươi vương vướng
mắt buồn
Như thể hôm nào đậm những men say
Đừng nói nhớ nhau
Hình như trời sắp cơn mưa
Trăng tháng giêng trốn biệt
Thách thức anh quên
Làm sao anh nói thành lời
Buổi chiều lòng vòng thấm chút hoàng hôn
Hạnh phúc em lênh đênh như nắng
Nắng lấp lánh cười
Qua thảo nguyên xanh
ĐH
Califonia 2-2010
Mưa Treo Trên Cao
Đêm qua mưa nhiều ở đây
Tiếng mưa rơi cùng cơn bão rớt
Chập chờn lạnh theo gió ngoài hiên
Anh muốn kể cho em nghe
Buổi sáng mù, buổi trưa ui ui
Anh gọi em
Buổi chiều không nắng lòng rũ theo mưa
Lời thơ như mưa bay bay buồn rã
Anh chạy, anh chạy, mưa treo trên cao
Giấc ngủ mệt, đêm mỏi rời đôi chân
Anh chạy theo em trong suốt cuộc mơ
Đêm qua mưa nhiều ở đây
Mưa mang cơn bão từ biển xa
Mây có về qua biển đông
Biển xa mù
Quê anh cũng có nhiều tháng mưa
Vàng theo nước lũ
Những câu thơ thường vấp nỗi buồn
Em có nghe mưa đêm qua.
ĐH
Oct- 15 -2009
Cô gái có chân dung của nhà văn tự xưng
Trông như cặp trẻ sinh đôi
Cũng đôi môi ấy
Cũng màu sắc ấy
Ôi chao vàng vàng đỏ đỏ
Một từng là nam quân thợ điện
Một từng học thư
viện tiểu sử trích ngang
Cùng rêu rao như nhau
Một blog
Một mạng nhện
Một sinh ở bắc
Một ở nam
Yêu quê hương vô cùng sau nhiều lần
chửi rủa
Yêu quê hương vì nhà văn phải thế
Bán mình chim chuột
Sự điềm tĩnh đã mấy lần
mất trinh
Nhà văn tự xưng phiêu lưu làm thơ
tình
Khoe mình
độc thân vì người yêu ra đi
Có con tim đau quằn quại
Lời yêu như hạt cỏ vãi ra
Cô gái cô đơn xếp lại mạng nhện
Cả hai đều mang mắt kiếng của
người khiếm thị
Chân dung nhà văn tự xưng thường thay
đổi
Theo chính sách nắng mưa và da màu xanh đỏ
Dị tật thể xác không có ở nơi
đây
Chỉ bị cà thọt tâm
hồn.
ĐH
(Sep 5-2009)
Bài Viết Lại
Ở Đà Nẵng
Ở đây mùa trốn mất theo những
cơn mưa dài trong đêm
Thời gian hụt mất cơn say sâu ngang vết nhăn
nụ cười buồn bã
Tuổi trẻ trôi xa theo nhau ngày cũ
Thành phố mưa
Không còn lá tương tư tuổi nhỏ
Không còn những chuyến đò xưa
Đêm bỗng thất thường như mưa
Con nước có về theo chiều của nhau không?
Trên đường mòn mênh mông trí nhớ
Cơn mưa chạy hoài theo vết xe xa thành phố
Cơn mưa mãi cùng anh từ buổi chia tay
Tình không là tình của năm xưa
Khi ta đôi mươi qua thời thay đổi
Biết đến bao giờ trở lại
Đêm mơ như nước sông chảy xuôi về
biển yêu thương
Và mùa chừng trốn mất nơi đây
Lạnh theo mưa...
ĐH
Đà nẵng-5-2009
Khi người chia bài bắt đầu mê bài
Cuộc bài trở nên bấn loạn
Hồn nhập vào em, đêm rùng mình chuyển sáng
Bình minh xanh thao thức yên bình
Những con bọ lưu trên vết cắn
Thật đàn bà, thật đàn ông, lẫn lộn
Bóng tối và cửa sau
Ta tìm gì trong trái tim nhau?
Ừ thì ngời sáng ở
hoàng hôn chết
Khát tình bằng chiếc áo đam mê
Rất nặng mùi
Bầy ruồi nhặng vo ve vũng tối tâm hồn
Những ngu si sặc sỡ
Bùng lên bùng lên như giấc mơ hoan lạc
Khoác chiếc áo tư tưởng
Khoác chiếc áo đạo đức vào cuộc bài ba lá
Rổn rảng quái gở như văn chương cắc
kè vàng đỏ
Cặn bã nửa mùa
Trong buổi chợ chiều hôm nay
Tình yêu nghèo và ồn ào như lòng bố thí
Mari Sến có đôi môi ác mê làm lãnh tụ
Dù nguỵ trang bằng đôi mắt kính thì vẫn ác và ngu
Được sinh từ một nơi nào đó gần
thành Thăng Long cổ
Một chiều lén về sau lưng văn miếu trình
diễn thơ
Cuộc bài trở nên bấn
loạn
Khi người chia bài bắt đầu mê bài blog.
ĐH
(aug 25-2009)
Đến đi rồi tiễn biệt
Chiều cuối năm bay
Về nhau dọ dẫm từng giây
Hòa cùng cây lòng tôi hẹp lại
Góc phố chết tế bào khô khốc
Mái rêu xanh ở chút tình cờ
Đời của cát theo
về thăm biển
Một bước thôi chẳng thấy mặt
người
Lên con phố
Phố người mới lớn
Đường phi trường ướt
mấy tàng cây
Biển chẳng đổi thay
Đời sông vẫn đục...
Tôi gọi về núi
Tôi gởi lại em
Đêm lá chập chùng
Ngày thấm niềm đau
Nhớ, quên, tháng chạp.
Trật Tự Mới
Trong Bài Luân Vũ Điên
Mất xa
em những hình ảnh cũ mềm ẩn hiện
Căn phòng ẩm mồ hôi miền nhiệt
đới
Danh vọng là trò đùa thân xác mệt lả cùng
những cơn ho vật vã
Chiều tan nhanh theo trăng
tháng năm đứng đường
Tình cảm ô nhiễm bốc lên từ lon bia ngoại
Kỹ thuật cao ru phận
đớn hèn
Ôi chao em, dòng nước xe
buổi tan tầm
Tôi trôi lềnh bềnh trong văn hoá nhậu
Đào núi lấp biển có thêm hạnh phúc
Giọng nói thơm mùi mạ
năm xưa
Trưa nắng từng góc phố ngủ ngồi
Mùa hè sớm hơn nơi phồn hoa miệt
thị
Mang theo quán cơm bụi ngàn
năm văn vật
Cướp chó bên chiều nhậu Hồ Tây
Ấn tượng nền văn minh treo cổ
Sadam
Em tôi Ô sin khi mới lên mười
Sài gòn mập một cách giả vờ
Tôi chỉ in có 49 cuốn thơ
Làm sao mở miệng trong thế giới
điếc
Ở thành phố tự hào có mùi cống rãnh
Chiều Hồ Gươm, đứng bên Hồ
Gươm
Nắng mưa giao mùa nơi trái tim
trong trái tim
Trơ trẽn như cơn mưa chưa lên câu
khẩu hiệu
Tất cả trật tự,
tự điều chỉnh để sinh tồn, lạ
ghê.
ĐH
Thang 5-2009
Như mưa mịt mù mùa đông
Em trôi theo những lời ngọt ngào
Buổi chiều ôm cơn mê rời rã
Buổi chiều trống trơn một mình em
Gió khuất sâu con đường hôm qua
Lời tình buồn khôn kham nhẫn nhục
Lời thì thầm theo vết xe lăn
Lời em hát, hàng mưa long lanh
Trong cơn mưa thèm đôi tay
ngoan
Theo nhau như bóng
Em giấu tận không gian
Ở cõi tình hư ảo
Anh ghi vội bài thơ cho em
Bài thơ gởi vào vùng ảo
Ở đó khi buồn đọc lại
Không ai mang đến cuối đời
Buổi chiều và cơn mưa thật lạnh
Một buổi chiều rất hiếm niềm vui
Em có nghe lời tỏ tình
Từ trái tim mưa?
Đêm sâu như nỗi nhớ em
Đêm không lạ nhưng nỗi buồn rất lạ
Lạ như trăng tháng Bảy
Như lần đầu tình tưởng chia tay
Đêm quyến rũ trườn lên vết đau
sâu thẳm
Đêm ngọt ngào cứa đứt tình nhau
Đỏ vệt son tươi gởi nhớ một
mình
Đêm thức dậy chuyển mình khe khẽ
Em thức dậy nén tiếng thở dài
Nghe đêm chợt vàng giấy cũ nhiều
năm
Em ở lại quên bờ môi tháng mười
ngọt lịm
Anh ở lại
Mưa thấp thoáng bàn tay
...
ĐH
Oct-20-2008
Qua Vùng Mơ
Ước
Như những chiếc bóng băng qua vùng mơ
ước
Bỏ lại sau lưng ở đáy ly cà phê
Từng chuyến tàu băng đêm và nhớ
Như những con rối vật vờ theo gió
Lâu đài cổ, dốc đồi hình
tượng
Lăn qua lịch sử mấy ngàn năm
Bóng tối đồng ca, vết đen trờ
tới
Từ rừng cờ ca hát
Góc nhà thờ dòng sông thành phố
Khoảng trống mênh mông
Đám đông, người trẻ xuống
đường
Những tiếng thét cất lên
Tôi đi như đồng thiếp
Em ở xa, cùng nắng cùng màu xanh lá
Ngày cúi xuống giọt rượu như rưng
Chúng tôi băng qua vùng mơ ước
Mất hút cơn mưa
Những con đường lát đá và đêm
Nghìn đời con người vẫn khóc...
ĐH
(Tiệp-Rome 2000)
Xa Quá Quê Ơi
Bắt đầu nhớ những con hẻm
Xe máy cùng bờ tường không sơn
Thành phố cùng tầm nhìn trong veo
Thành phố và những cơn mưa thầm
lặng
Xe chạy mù, xe chạy mù
Dòng xe dài đàn kiến
Những con kiến chạy quanh
Hà Nội Sài Gòn Đà Nẵng...
ĐH
(
Có Lẽ
Tất cả giọng ca đều hàng
đầu
Không ai ở cuối
Rượu mạnh và đau lưng
Thôi kiếp hư phù
Cho anh nhìn phóng qua thung lũng
Cho anh mây trời
Cho anh sóng biển
Cho anh bay lên từ em
Từ rừng trăng bát ngát
Xuân thập thò
Mùa thơm nắng ngây thơ
Tất cả thi sĩ đều tuyệt
Làm thơ làm dáng
Không ai yêu em
Không ai...
Có lẽ ở nước ngoài nhiều năm
Có lẽ anh chẳng thuộc về đâu
Những ngày hết năm bỗng nhớ nhà quá
đỗi
Có lẽ.
Chiều nay anh ra biển
Buồn như cuộn chỉ rối
Những tưởng đùa thôi
Bỗng tình lặm không ngờ
Cơn bão rớt từ miền xa khuất
Anh hoang mang, thờ thẫn
Anh thấm đậm niềm đau
Em vui chơi như mây bay mùa hạ
Như sóng biển qua chiều
Như tìm nhau qua đêm
Cũng chỉ là vết chân chạy dài cát
trắng...
Còn nhớ em, anh còn nhớ em
không?
Lời ai hát vờn xa theo gió
Em lạ mặt như tình yêu
Đêm vẫn đợi chờ
Đêm mùa thu ủ bằng
hương tóc
Đêm thánh thiện
Đêm tội lỗi
Đêm là tình em
Là bỗng dưng mắt nhòa những nước
Đêm nhức nhối thủy chung...
ĐH
(tháng 9-2008)
Có ai theo anh lên đồi nhung
nhớ
Bên chiều và nụ cười hồn nhiên
Trăng trong em cánh đồng mộng mị
Tiếng hú dài chạy suốt mùa mơ
*****
Có ai bên anh qua chiều lãng mạn
Ðêm mang trăng về cho anh làm thơ
Vòng dạo loanh quanh ươm hồn anh trẻ
Nắng chợt buồn và gió và em
*****
Có ai theo anh bỏ rừng
xuống biển
Ðường quanh co ôm cánh tay mềm
Anh muốn hôn buổi chiều có em
Hạnh phúc vui em lạ không ngờ
*****
Có ai theo anh trở về
chốn núi
Mùa hè ơi tình có ngậm ngùi
Yêu thương như vực sâu thăm thẳm
Cánh rừng chiều hoang vu tay
em
*****
Có ai theo anh ơi rừng ơi
biển
Lãng mạn chiều góc tình thiên thu
Căn nhà hoang bên ngày sầu muộn
Em, em về, gió suốt mùa mơ...