Thơ
Nguyễn Ðông Giang


Em Có Về Ðà Nẵng ?

mai kia em có về Ðà Nẵng 
thả tóc thề bay chiều sông Hàn
trải áo dài thơm trời quê mẹ
em buồn, Tổ quốc cũng mang mang

mai kia em có xuôi về cội
từ gĩa thành đô trở lại rừng
như chim mỏi cánh bay về tổ
hoa đồng cỏ nội ngóng rưng rưng

mai kia em có về Ðà Nẵng
hãy đi dạo khắp với xe ôm
những con đường cũ ta từng chạy
thuở đổi đời theo vận tan hàng

gắng đi cho giáp trời Ðà Nẵng
và ăn cho ngấm vị quê hương
Nam Ô gỏi cá thơm ngàn dặm
Chợ Cồn bò tái ngọt môi hương

hãy lên đầu ngọn Sơn Trà ngắm 
chiều trải quận ba dải lụa vàng
cửa biển thả về nguồn gió mát
em tình tứ gởi tóc bay hoang

mai ta giả sử về Ðà Nẵng
sẽ ghé Hội An, ngủ Cẩm Hà
lên tuốt Túy Loan ăn mì Quảng
bụng đầy rau cải - thuở xưa xa

nhưng lỡ mai em không về Ðà Nẵng
ta chẳng ngạc nhiên, chẳng ưu phiền
chỉ đứng vời trông trời đất cũ
nghe hồn sông nước vỗ triền miên

mai kia em lỡ không về được
đừng khóc nghe em - giữa giang hà
đừng tủi phận mình - thân vong quốc
vì lòng em là nỗi sầu ta !

mai kia em lỡ đi đâu biệt
ta sẽ tìm em cuối địa cầu
nhưng chắc em về nơi cắt rún
ta trùng phùng lại chỗ chôn nhau...

 

 *


Những Con Ðường Mùa Thu Ðông Giang
riêng tặng anh chị em Quận 3 Ðà Nẵng

đợi đến mùa thu tình anh mới rụng
thôi đừng nóng lòng nóng ruột nghe em
trời vào thu con tim cũ đã mềm
nắng lênh láng tắm hồn anh đắm đuối

em gái nhà quê lòng xanh lá chuối
đứng mơ anh từ luống cải vườn cà
chiều Ðông Giang vàng nắng bao la
từng rổ cá em đội về từ Mỹ Khê Tân Thái

anh yêu lắm những con đường thơm mắm cái
những con đường đi về Mẹ Việt nam
những con đường xưa như cổ Viện Chàm
anh nhớ đứt ruột trong những ngày biệt xứ

những con đường an cư đất vàng chân thiếu nữ
em ở đâu về, làm duyên dáng quận Ba
xinh xắn sao em gái bắc Sơn Chà
đêm tháng tám về rừng thông tình tự

mùa thu Ðông Giang dễ thương như thiếu nữ
nắng nhuộm dòng sông, những buổi qua phà
anh một đời dong ruổi hát ca
đêm mưa gọi đò, lạnh run hai lá phổi

em Ðà thành có biết đâu bên này sông gió thổi
trong lòng anh những ngày tháng thân yêu
quê anh nghèo nhưng còn đẹp những buổi chiều
nắng trải trên đường quê quanh năm đất cát

những con đường Hà Thân được gió sông thổi mát
ghe chở người về cập bến thu xưa
chừng đó quê hương anh yêu mấy cho vừa...

Nguyễn Ðông Giang
Ðã xuất bản : Thơ Của Người Giang Hồ