Thơ
Vương Ngọc Long

 

Tình Tôi

tình tôi thở dốc lên đồi
em từ trăng thả nụ cười lưng tôi
bóng trăng đâu phải mặt trời
mà sao hơi ấm phủ đầy tim tôi

tình tôi gối ngủ chân đồi
gió, em, hoa, lá thoảng lời bướm ong
hớ hênh tình bước thong dong
láu liên trao gởi nụ hồng nhân duyên
gạ nàng mua trái đào tiên
ngây thơ em bán chút duyên vô cùng
tình tôi trốn ngủ trong rừng
thành tên lãng tử lừng khừng làm thơ
thơ xanh mọc đám cỏ mơ
em gom buộc kỹ sợi tơ đồng vàng
biết đâu tôi chả yêu nàng !
hay là đâu biết là nàng yêu tôi ?

*

Xa Người

mai ta xa phố xa phường
ừ, ta xa mất môi cười hướng dương
áo ao trắng quá hiên trường
cơn mưa lấp láp chiều vương tóc dài
khẽ khàng em hẹn ngày mai
và ngày mai nhé xa vai em gầy
bài thơ ướt mực còn đây
và thêm hoa nắng nở đầy tóc em
xin em đừng khép môi mềm
để mưa lãng đãng bên thềm đợi ai
ôi dung nhan ấy vào đời
tiếng thu rừng lá xa xôi gọi về
mây rơi xanh ngọn tóc thề
rừng xưa đã phủ lối về thiên thu

*

Em Như Cành Mẫu Ðơn

mắt em hồ tịnh thủy
tâm lộng gió Chiên Ðàn
ta là kẻ trần tục
đứng bên đời lang thang

tóc trầm tư hương ngát
em mặc áo hoa vàng
ta quên mình diệi bích
chim vọng đồi quan san

em ngồi soi bóng nguyệt
trùng quang mấy nghiệp tiền
chân dung tình mặc khải
đóa hồng nụ uyên nguyên

trong vườn sen tịng cảnh
hồi chuông nở kinh thơ
ta yêu em vô ngã
đất trời trổ hoa mơ

em về ươm cội hạnh
hé nụ cười Kim Cang
vầng trăng soi trí huệ
ta thương đời bao dung

em như cành mẫu đơn
trong vườn xuân hiền triết
tháng giêng thơm cội nguồn
tâm ta thành ngọc ý

*

Lãng Tử

mây tan tác trăm ngàn mảnh nhỏ
mưa sầu đông vỗ nhẹ cành khô
dọc đường gió bụi mù thiên lý
chợt thấy bóng mình thuở hư vô...

se ssắt heo may hồn lắng đọng
nhạt mờ sương khói cõi chân không
giấc mộng thiên đường đâu chẳng thấy
chỉ thấy đời trôi đám rêu rong...

thân xác hao gầy đời lãng tử
đường xưa phủ ngập lá tàn thu
biển tình vô định theo cơn lốc
sa mù buồn dậy phiến ưu tư...

Vương Ngọc Long