Bài Hát Du Ca Quảng
An Phú Vang


Khi em hỏi tôi có nhớ gì thành phố. Tôi nói tôi cóc nhớ gì cả mà chỉ nhớ đến trường em!
"Trường nào?"
"Trường nữ!"
"Anh nào cũng bảo nhớ trường đó..."
"Nữ tiểu học em ạ!'
Ðám bạn trong ngày hội ngộ Quảng Nam-Ðà Nẵng cười muốn vỡ bụng. Thằng bạn làm thơ bảo tôi chịu chơi, dám đứng trước trường con gái từ thời còn tiểu học. Nó đâu biết thời đó trường Nam Tiểu Học có lớp thí điểm. Tụi tôi phải qua học bên trường con gái để, gọi là gì à? Hợp đồng tác chiến! Không phải đâu. Tụi tôi học bên đó một tháng để giáo viên trường nữ coi tụi học trò nam có dễ dạy không! Thật sự tôi không còn nhớ tại sao nguyên lớp phải sang học bên Nữ tiểu Học. Chỉ biết thầy tôi lo lắng từng ly từng tí. Dầu gì thì cũng là lớp "ngon nhất" của Nam Tiểu học. Qua đó mà lạng quạng thì con gái nó chê. Tương lai gần, trường mất tiếng. Tương lai xa, đám này không thể có vợ là gốc dân trường Nữ Tiểu Học!
Mỗi ngày đi học về người nhà đi đón nên tôi phải đứng trước cỗng trường. Người nhà dặn là đứng đó, không được đi đâu cả để dễ tìm. Vì thế tôi có "nghề" đứng trước cỗng trường nữ từ lớp nhất hay lớp năm sau này. Thế là nó chắp tay vái dài.
"Thiện tai! Thiện tai! Giờ gặp lại lần hội ngộ này mày còn nhớ em nào không?"
Dĩ nhiên là không vì thuở các em còn nhỏ cả. Giờ "các em" đã lớn, tay bế tay bồng. Có em đi mà để chồng ở nhà; cho chồng nghỉ việc hôm nay hay nghỉ việc dài hạn. Ðại khái là laid off chồng hay ngon hơn fired nó luôn vì làm không đầy đủ bổn phận.
Thằng bạn tôi ra đây cũng sợ gặp lại cô giám thị trường Nữ Trung Học Hồng Ðức lắm. Cô hỏi: "Vợ của con đâu?" thì nó khó trả lời. Ðứa này muốn lay off đứa kia cuối cùng "công ty gia đình" không chạy nữa cô à!
"Lúc đó trong trường có mấy anh du ca mặc áo đen?"
"Em nói đệ tử của thầy trưởng nhóm du ca. Tụi nó hết đi du ca rồi mà làm thầy cãi. Ðụng xe hay bị xe đụng là thấy nó xuất hiện. Nó còn làm báo nữa. Thằng kia làm nhạc sĩ di tản: 'Bây giờ người ta nói chuyện đổi thay mắt môi. Vài mươi năm sau người ta sẽ nói chuyện thay quá khứ...' Giống chiêm tinh gia không em?"
"Không biết. Công viên này cảnh sát cấm uống bia. Anh có nhậu trước ở nhà không?"
"Không em. Anh 'tu'. Tu bia từ đêm qua nên thức dậy trễ. Ðến trễ!"
Cô "không còn nhỏ" nữa cười:
"Lúc đó mấy ông du ca hát bài gì làm em đi ngang qua sân trường muốn quíu cả chân."
"Bài dân ca Quảng Nam: Hỡi cô, cô con gái, gái nhà ai. Cái miệng, miệng thì méo, như (cái) quai, quai chèo thuyền. Trên đất vồng mình trồng khoai lang. Trên đất vàng mình trồng dưa gang..."
Anh tiếp:
"Giờ em đừng sợ nữa. Hai thằng du ca đó thấy em đứng với anh tụi nó không dám hát nữa đâu."
"Xí..."

Họ cho nhau số điện thoại rồi hẹn tối gặp ở Marriott. Không phải cuộc tình cố hương này lẹ đến độ phá kỷ lục di tản đâu. Tới khách sạn vì ban tổ chức có buổi họp mặt dạ vũ tối nay ở đó. Gần hết giờ picnic, cô đi về. Anh ngó quanh nhìn mấy thằng bạn thân. Tụi nó cũng lần lượt dắt vợ và con trở về chỗ nghỉ. Anh dọt lẹ về nhà người mẹ kiếm cơm dằn bụng. Mẹ hỏi con:
"Gặp ai ngoài đó không con?"
"Dạ có. Cô dạy con lúc mẫu giáo và thầy dạy Lý Hóa thuở trung học đệ nhị cấp. Cô dạy mẫu giáo con không thấy đường nữa. Thầy Lý Hóa vẫn cao nhưng tóc đen ít hơn tóc bạc nhiều lắm rồi mẹ"
Mẹ có hỏi thêm chắc anh chẳng biết nói gì về cô 'không còn nhỏ". Thật sự chẳng ai còn nhỏ nữa. Anh thắc mắc không biết sao cô đi một mình nhưng không tiện hỏi vì cái miệng tía lia chỉ nói gì đâu. Hy vọng tối nay ở Marriott anh có dịp khác.
Thằng bạn làm thơ hỏi mày có đi đêm nay. 
"Tao đi là cái chắc."
"Hồi chiều mày đấu hót với con bé nào quá trời?"
"Học sinh Ðà Nẵng."
"Có phép lạ không?"
"Chỉ trời biết!"
Cô đến như đã nói nhưng cô đi hai mình. Tay trong tay sao mà vui quá.
"Vậy mà thằng nào nói em mình ên."
Thằng nào:
"Ðể tao giới thiệu. Tao nghe nói chồng đã bị laid off!" 
"Sao mày?"
"Cho tao ly rượu. Mày dzô trăm phần trăm được không?"
Anh tức cười nhớ lại bài du ca: Trên đất vồng (giờ anh trồng cái chi chi). Hỡi cô, cô con gái, đừng đi...


An Phú Vang
Mile Square Park
July 4, 2001